Đàm Song Nghi bước xuống tầng hầm. Lục Tranh nằm trong góc tường, hai cổ tay bị xích lại. Tình trạng của anh không có thảm hại như cô đã nghĩ, vết thương trên người anh được băng bó cẩn thận, không bị nhận thêm thương tích gì, xem ra mấy ngày nay Đàm Huân đúng là không có ngược đãi anh.
"A Tranh."
Nghe tiếng gọi quen thuộc, Lục Tranh lập tức ngẩng đầu ngồi dậy mỉm cười đáp lại: "Song Nghi."
Đàm Song Nghi ngồi xuống gần bên anh: "Vết thương của anh sao rồi."
Lục Tranh lắc đầu nói: "Lành lại ngay ấy mà."
"Vậy thì tốt." Đàm Song Nghi nhìn khay thức ăn và đồ uống nóng còn nguyên đặt cạnh Lục Tranh, có vẻ như anh chẳng động miếng nào, cô lại hỏi: "Anh không đói bụng à?"
"À, cái đó... đám vệ sĩ của Đàm Huân mang xuống, tôi nghĩ bọn chúng đã bỏ thứ gì vào nên không muốn ăn, với lại tôi cũng không đói lắm..."
"Không có độc đâu, cứ ăn đi."
"Ừm, để lát nữa. Giờ tôi muốn nói chuyện với cô."
"A Tranh." Đàm Song Nghi thấy nét mặt tươi cười vô lo vô nghĩ của Lục Tranh thì giọng cô hơi trầm xuống: "Anh có biết anh đang ở trong tình cảnh nào không? Sao anh có thể thản nhiên nói như vậy?"
"Tôi... tôi không biết chỉ là..." Bờ môi Lục Tranh mỉm cười khẽ nói: "Chỉ là cứ mỗi lần thấy cô là tôi lại có cảm giác nhẹ nhõm và an tâm."
Đàm Song Nghi thở dài một tiếng: "Ngày mai Đàm Lăng về rồi."
"Cô... đang lo lắng cho tôi..."
"Đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-nghi/2588030/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.