Mặc đi ánh mắt Vấn Tử Mẫn, ại thấy Thanh Minh nói:
“Khi con người ta muốn đạp tiên lộ, hầu như đều nhớ tới khái niệm ‘trảm hồng trần’. Vậy, tu cái gì mà phải trảm? Hồng trần là gì mà phải trảm? Hay là chỉ biết ù ờ gật đầu đi theo tiền nhân."
“Nổi trội nhất ngươi có thể bắt gặp, có người nhìn gia thân tư chất không tốt, huynh đệ phụ mẫu vô duyên tiên lộ, bèn thốt lên bốn chữ ‘tiên phàm cách biệt’, liền tuyệt hồng trần.”
“Nhưng để làm gì? Họ nói rằng: để gỡ nhân quả, để không vướng bận, để chuyên tâm tu hành, để đạo tâm trong sạch.”
Ai ai cũng biết, muốn thành tiên, ấy là nhảy ra ngũ hành, nhảy ra nhân quả.
“Vậy không trảm phàm tuyệt trần duyên thì sẽ không thể cầu tiên ư? Hồng trần nuôi ngươi, vậy sao lại chối bỏ nó? Không biết những người khác nghĩ như thế nào, Viên Thanh Minh ta đánh giá những kẻ ấy là yếu kém. Đạo tâm yếu kém tới mức phải trảm hồng trần, vô năng tới mức phải trảm hồng trần.”
“Cái gì là gánh nặng, hay là muốn chối bỏ tránh nhiệm. Cái gì là quấy nhiễu, hay là lương tâm cắt dứt không thôi. Cái gì là nhân quả vướng bận, hay là yếu kém tới mức không tự mình gỡ được?”
“Không muốn ngoại đạo ảnh hưởng tiên lộ, vậy dàng buộc sư đồ là sao? Nhân quả với tông môn là sao? Sư huynh sư tỷ, quan hệ phân bố lợi ích giữa các thế lực là sao? Đều không phải đều là vướng bận sao? Thực ra vòng luẩn quẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-minh/3428957/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.