Ba người Vấn Tử Mẫn theo đuôi đoàn người Vĩnh Tiểu Vinh đi tới kiếm sơn, ngay khi chân ướt chân ráo chưa kịp vào đâu, một đoàn uy áp đáng sợ độ bộ lên tất cả bọn họ. Uy tới trước, người tới sau, một vị cường giả kéo theo quang mang như hắc thiểm lao vào giữa đám người. Nương theo đó, một đoàn sóng xung kích chấn động tứ phía ùn ùn lao ra như đại sơn sập biển.
“Mạnh quá!”
Thanh Minh hạ người xuống, dùng một thế trung bình tấn chống đỡ luồng sóng xung kích kia, nhưng với tu vi tẹo teo của hắn nào có thể kháng cự được với ngần ấy sức mạnh, vậy nên chuyện hắn văng đi thật xa là hợp tình hợp lý. Yên Hưu Lộc thì chẳng đáng nói, còn Vấn Tử Mẫn có tu vi chẳng khác hắn bao nhiêu thì có gì mong chờ, cho nên kết quả của hai nhười này cũng không quá khó đoán, tất nhiên là văng mạnh đi xa.
Âm thanh là thứ truyền trong không khí, vậy nên một đạo âm thống giận nào đó không thể vỡ toang bởi luồng xung kích cường bạo kia.
“Ai? Là ai… Là ai làm muội muội ta ra nông nỗi này.” Một nam tử quỳ gục trước cáng của Nghiêm Mộ Uyển, ôm nàng vào lòng rống lên oán giận.
Vĩnh Thiếu Vinh ho lên khụ khụ, hắn và vài người bạn có tu vi nằm tại Ngưng Sương thế mà cũng khó có thể chịu được luồng uy áp vừa rồi, nghe tiếng nam tử kia gào rống, Vĩnh Thiếu Vinh quỳ gục trên đất nhọc lòng nói lên:
“Là… Là bọn ta cứu lệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-minh/3428952/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.