Khí tiết đầu xuân vốn se lạnh, đứng trong thạch động ẩm thấp, cảm giác buốt giá lại thêm tăng cao, tựa như ngày đại hàn giữa Đông giá.
Ngũ quan tương hỗ, bóng tối dần rủ càng khiến người ta lạnh đến rợn người. Quỷ dị là không tốt, vậy nên cần nhanh chóng rời đi. Mà muốn rời đi, tất phải xong việc cần làm.
Sau khi lấy bản đồ cùng một số đồ vật trong quan tài Doanh Hiểu, bốn người bước lên thông đạo.
“Mọi người đi trước an toàn, ta ở lại xem xét phòng ngừa hậu hoạn.” Thanh Minh nghiêm túc cân nhắc.
Trải qua chuyện cửu tử nhất sinh, hầu hết ai cũng muốn nhanh thoát khỏi nơi quái dị này, khó nói trong đây có lẽ vẫn còn tồn tại hậu thủ hay cơ quan gì đó, lúc này nhanh chóng ra ngoài mới là khôn ngoan.
Chuyện điều tra làm rõ, sau này hãng tính, hoặc có thể giao cho nghiệp vụ chuyên môn. Hoàng đế đâu phải bù nhìn?
Nghe thanh âm, ba người kia ngoảnh nhìn lại. Ngoại trừ Yên Hưu Lộc với ánh mắt sùng bài, hai huynh muội hoàng tộc Lạc Nam lại có ánh mắt cổ quái khác biệt.
Lạc Kim Lân lúng túng nói:
“Bang chủ, thực ra bộ vỏ tằm ta chui ra đã mất linh rồi.”
Vô dụng rồi?
Trong lòng Thanh Minh rơi ba tiếng lốp đốp, ảo nhão vô cùng. Hắn giấu đi nét xấu hổ, ho khụ khụ, nhất thời không biết nên nói gì…
Nãy giờ khi kết thúc, Thanh Minh vẫn luôn quan sát một hồi kén tằm kia. Đồ vật mà Vụ Tiên để lại nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-minh/3318586/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.