“Gia gia, hắn bị đói sao?”
“Không biết, tiểu hài này khí lực yếu ớt, tam hồn còn một, mệnh mỏng như tờ.”
“Vậy hắn sẽ chết sao?”
“Không biết, tiểu hài này ý chí rất cao, đi men sinh tử.”
“Vậy hắn sẽ sống sao?”
“Không biết, nhất niệm sinh, nhất niệm tử!”
Trong cơn u mê, một sự quen thuộc đến kỳ lạ, kỳ lạ đến nỗi từ quen thuộc trở thành rất lạ lẫm.
Là gì nhỉ? Không biết được!
A! Là thanh âm, là tiếng nói… Con người?
“Oa, hắn tỉnh... tỉnh rồi!”
“Ngươi không sao chứ?” Một hài nữ tầm tám tuổi, nàng không biết vì sao cười tới khoái chí, hai má lúm đồng tiền cùng đôi mắt vui vẻ như vầng trăng khuyết, đang ríu rít to nhỏ cùng người bên cạnh.
Hắn, rất lâu, cực kỳ lâu không được nghe thanh âm này rồi. Cùng với đó, từ lúc tỉnh táo, rất lâu hắn mới biết rằng: Hắn…sống.
Lúc đầu, hắn còn không hiểu được họ đang nói gì, có chút bợ ngợ. Mãi sau một hồi hoang mang, hắn mới ngờ ngợ ra được một chút, cũng hiểu nếu đáp lại sẽ ra làm sao, như thế nào.
“Không... không sao.”
Hắn tự hỏi có đúng không nhỉ, rất nhanh, hắn rùng mình một cái. Hắn phát hiện, hắn... có thể phát ra âm thanh. Rồi như thế hắn lại phấn khởi, tự lục soát chính mình. Hắn ngay tại đó sờ soạng thân thể, lúc sau lại đưa ánh mắt nhìn một bàn tay đang nắm ra nắm vào. Có vẻ hắn vẫn chưa nhìn thấy được gì, đôi mắt chưa quen với ánh sáng hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-minh/2850244/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.