Trời vào giữa đông, kể từ lúc chia tay với Viên Đại tính ra đã được bốn tháng, vậy mà vẫn chưa có tin tức gì. Bốn tháng tuy dài nhưng với gia gia của Thanh Minh có lẽ chẳng đáng là bao, cũng không biết được bốn tháng này so với quãng đường lão phải di chuyển là như thế nào.
Linh giới xa không?
Xa!
Linh giới khó đi lên không?
Khó!
Cũng không biết thực lực Viên Đại tới đâu, khoảng cách di chuyển là bao, hay gặp sự cố gì. Nói túm lại là quá thiếu thông tin, việc này làm Thanh Minh rất bị động.
Chờ đợi một cái gì đó quá mơ hồ luôn khiến người ta cảm thấy bất an.
Khi lâm vào bất an lại dễ đưa ra lựa chọn sai lầm.
Với Thanh Minh không biết có ứng không, nhưng mà hắn quyết định lên Kinh đô một phen, chuyến đi này được đưa ra khi biết tin Tam hoàng tử và Ngự phủ chiến thắng trở về.
Đi là đi, chuyện lời hứa về Diệp sư trong Vạn San Vô Cương có lẽ sắp không giấu được nữa, vì điều này Yên Hưu Lộc phải dời Lạc Nam nhanh nhất có thể. Cũng không biết Ngự Cần Vi đã phát hiện ra chưa, nhưng suốt thời gian qua Ngự phủ chẳng có động thái nào hướng về Yên Hưu Lộc, đều im hơi lặng tiếng như thường ngày, ngay cả tin tức cô gia mất tích hay đã chết đều không được công bố ra.
Dù sao chăng nữa thì việc rời đi vẫn là điều tất nhiên. Nơi này quá trũng, cộng với việc Đại Châu rộng lớn mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-minh/2850183/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.