Trong tẩm cung của Thái tử, trầm hương an thần nghi ngút, hai bóng người đứng trước giường nhìn vị Thái tử trẻ tuổi.
“Không hô hào sao?” Thanh Minh lại hỏi.
“Đằng nào cũng không thoát được, lại liên lụy nhiều người. Họ đều như mẫu hậu chăm sóc ta.”
“Ngươi thú vị thật.” Thanh Minh cười, giọng nói hung dữ không còn, thốt lên là giọng non choẹt thường ngày của hắn.
“Ngươi cũng vậy, đi hành thích tay không? Định bẻ đầu bóp cổ hay sao, bản thái tử muốn lưu lại toàn thây liệu có được?” Lạc Kim Lân vừa nói vừa đưa tay gỡ mũ miện.
Hắn đưa bàn tay thon gầy vén đi mái tóc xù xòa đã trờm quá trán, để lộ ra đôi mắt viền thâm mất ngủ lâu ngày. Ánh mắt của hắn giống y như một con cá vậy, không rõ điểm đặt điểm nhìn. Tuy vậy, ánh mắt của hắn lại không đờ đẫn như cá trong nước, ngược lại rất linh hoạt phiêu du.
Mượn ánh mắt ấy nhìn hai tên thích khách cao thấp hơn nhau nửa cái đầu, Lạc Kim Lân cảm thấy hơi khôi vui vui.
Hắn tự tưởng tượng chính mình đứng đó cùng bọ họ, vậy sẽ cao hơn tên cao nhất nửa cái đầu. Nếu đem ba người xếp dọc, lấy chính diện nhìn vào thì chẳng khác gì một sinh vật kỳ lạ có sáu con mắt cả. Điều này làm Lạc Kim Lân tự dưng bật cười.
“Cười gì vậy.” Yên Hưu Lộc lên tiếng hỏi.
“Không có gì, chỉ cảm thấy nếu chúng ta hợp thể thành một nhóm có khi rất vui.”
“Ngươi không sợ chết sao?” Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-minh/2850165/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.