Hình Dật Minh thở dài, lúc này anh đứng lên, lại cúi xuống bế Bạch Miên lên giường. Hai người cùng nằm xuống giường ôm lấy nhau, tiếp đó Bạch Miên bắt đầu kể cho Hình Dật Minh nghe những chuyện trong quá khứ.
Sau khi nghe hết, Hình Dật Minh cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện.
“Hắn bị anh bắt lại rồi. Em muốn xử lý thế nào?”
Bạch Miên nghe vậy hơi cau mày: “Nhưng như vậy có ảnh hưởng gì đến anh không? Em nhớ trước đó…gia thế của Lâm Phi Vũ cũng không nhỏ. Nếu chuyện này quá phức tạp, anh cứ thả anh ta về thôi…”
Hình Dật Minh nghe vậy thì nheo mắt, giọng nói có chút âm trầm nguy hiểm: “Dù gia cảnh hắn ta có hơn anh, đụng đến em, anh cũng sẽ tìm cách xử lý cho bằng được. Nên em chỉ việc nói cho anh biết em muốn xử lý như thế nào.”
Bạch Miên lần đầu tiên thấy Hình Dật Minh như thế này, chất giọng lạnh lẽo của anh đâm thẳng vào tim cô, nhưng không phải làm cô rét sợ, mà là làm cô xúc động đến muốn…
Chụt.
Bạch Miên rướn người hôn lên môi Hình Dật Minh một cái, mỉm cười.
“Cảm ơn anh ra mặt giúp em, chồng ơi.”
Hình Dật Minh: “…” Thực sự đứng hình.
Nhưng vừa nghe hai tiếng chồng ơi kia, cuối cùng khả năng khống chế của anh cũng tới giới hạn. Hình Dật Minh liền trở người đè Bạch Miên xuống giường, nâng cằm cô lên, ánh mắt tối tăm.
“Là em chọc anh.”
Nói xong anh liền cúi đầu xuống, hôn lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-la-cua-nguoi-em-la-cua-anh/3414533/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.