Trịnh Viêm nhẹ nhàng nắm tay Ảnh Thập Nhất, dùng một tay đỡ lấy sườn mặt y, đầu lưỡi tỉ mỉ hôn liếm Ảnh Thập Nhất, hô hấp dần trở nên dồn dập.
Ảnh Thập Nhất được Trịnh Viêm ôm trong ngực, nghiêng người hôn môi cùng hắn, một tay đặt bên eo Trịnh Viêm của y cảm nhận cơ bắp đang căng cứng dưới lớp vải, và cả sự căng thẳng lẫn chờ mong của hắn.
Ảnh Thập Nhất cuối cùng cũng chìm đắm vào sự dịu dàng vốn có của Trịnh Viêm.
Vào khoảnh khắc môi lưỡi quấn quýt, bóng dáng Trịnh Viêm và Trịnh Băng trong đầu y xoay chuyển không ngừng. Lúc này Ảnh Thập Nhất mới nhận ra, người lấp đầy sinh mệnh y không phải chủ nhân, mà chính là hai đứa nhỏ này.
Ảnh Thập Nhất trước giờ luôn là người bảo thủ, y không muốn dây dưa với hai người họ, không có can đảm nhận lấy ánh mắt của thế tục, cũng không thể chịu được người ngoài chỉ trỏ nói này nói nọ. Nếu đã không thật lòng yêu thương, sao có thể để mặc khúc mắc mà chân thành đối đãi được. (?)
Nhưng cuối cùng y vẫn đắm chìm vào đó.
Môi lưỡi triền miên, nụ hôn càng ngày càng sâu. Ảnh Thập Nhất phát ra một tiếng mũi trầm thấp, lúc này Trịnh Viêm mới ngừng lại, vành tai ửng lên.
Ca ca vẫn ngọt ngào như xưa…
“Ca ca…” Trịnh Viêm vuốt ve eo Ảnh Thập Nhất, tay từ từ chui vào trong vạt áo, vuốt ve cái bụng phẳng đầy săn chắc của y, lặng lẽ thăm dò điểm mấu chốt của Ảnh Thập Nhất. Lòng hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-huong/3554044/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.