Cảm giác khó chịu khi đột ngột bị bế lên khiến tứ chi vốn tê rần của Ảnh Thập Nhất nhũn ra, y xụi lơ nằm trong lòng Trịnh Viêm, yếu ớt dựa vào vai hắn.
Đứa bé năm xưa nay đã trở thành một nam nhân trưởng thành, còn làm chủ một phương. Ảnh Thập Nhất vốn đã mảnh mai, giờ đứng cạnh hai đứa thậm chí còn có vẻ hơi gầy yếu.
Trịnh Viêm cởi áo choàng bọc lấy Ảnh Thập Nhất, che đi dấu đỏ ở cổ và chân.
“Ca, ta đến muộn mất rồi.” Trịnh Viêm hôn lên mắt Ảnh Thập Nhất, “Để ta đưa huynh đi.”
Ảnh Thập Nhất hờ hững tựa vào vai Trịnh Viêm, ánh mắt đờ đẫn tràn đầy mệt mỏi.
“Ca…” Trịnh Viêm do dự không nói nên lời, ngập ngừng gọi tên người trong lòng. Hắn khát khao nhìn thấy nụ cười của người ấy, mong mỏi được thấy y nhớ mình.
Trong lòng hắn hơi run rẩy. Hắn ôm lấy y, cố gắng dùng giọng nói trấn tĩnh hỏi: "Ca có nhớ Trịnh Viêm không?"
Ảnh Thập Nhất mắt vẫn lim dim, y không nói được lời nào, cũng không muốn trả lời.
Y rất nhớ chúng. Nhưng cả hai đã thay đổi, chúng trở nên cố chấp, dục vọng chiếm hữu mạnh đến đáng sợ. Trước đây chúng xem y là ca ca, nhưng giờ dường như chỉ coi y là chiến lợi phẩm mặc người giành giật, chỉ muốn chiếm y làm của riêng mà không cần biết y nghĩ gì.
Cũng giống như khi Ảnh Thập Nhất ép hai đứa nhỏ xuất phủ, y không hề hỏi chúng. Y chỉ cho rằng như thế là tốt với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-huong/3311079/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.