Edit: Juen 
Nơi đất hoang truyền đến tiếng quạ đen tranh giành thức ăn, mùi máu tươi nồng đậm tản ra trong gió nhẹ. 
Xác chết la liệt đầy đất, chỉ còn lại hai thiếu niên đứng lặng trên nền máu đen hẵng còn vương vãi khắp nơi. 
Trịnh Băng chậm rãi kéo mũ trùm xuống, lộ ra một khuôn mặt hoàn mỹ, cặp mắt đào hoa hẹp dài khẽ nhướng, ẩn dưới con ngươi ngậm nước là vực thẳm âm u. Hắn liếm nhẹ mu bàn tay đã trầy da, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trịnh Viêm, khóe miệng khẽ nhếch, cười hỏi: "Trở về hả?" 
Trịnh Viêm hờ hững nhìn mặt trời lặn, tay vung mạnh mũi song đao, vẩy sạch máu đen bên trên, rồi thu lại vào vỏ màu mực dắt sau lưng. 
"Ừm." 
Hai người khi đối mặt tựa bóng ngược của đối phương, giống nhau như đúc. 
Mười năm trôi qua, thiếu niên đã thành. Mộ hoang ai thán, ráng đỏ như lửa, sương tựa vệt sáng, trời nhuốm tà dương*. Mười năm bốn mùa vừa đi, Viêm Băng vừa tròn mười sáu. 
(Ráng: Đám mây có màu sắc hồng hoặc vàng... do ánh mặt trời buổi sáng sớm hoặc buổi chiều tà chiếu vào - vtudien.com 
*Gốc là "苍穹晚斜阳", đại khái chỉ ánh tà dương (ánh mặt trời lúc chiều muộn) trên bầu trời. Ai có cách dịch ổn hơn thì thoải mái góp ý nhe) 
"Ca ca đã nói, một đao đoạt mạng là được, không cần tàn sát." Trịnh Viêm thản nhiên nói. 
"Ngoan nào, tuyệt đối đừng có đi mách lẻo ta đó." Trịnh Băng cười không kiêng nể gì, song đao sắc bén xoay vài vòng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-huong/2503937/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.