Edit: Juen
Ảnh Thập Nhất ngủ một giờ sau mới tỉnh. Cơ thể vừa động, bàn tay đặt bên hông liền bị kinh động rụt lại.
Trịnh Viêm đột ngột ngồi dậy, theo bản năng đưa tay ra sau lưng, nhẹ nhàng chà xát.
"Rót cho ca chén trà." Ảnh Thập Nhất vừa tỉnh ngủ khát nước, chỉ chỉ bàn trà. Trịnh Viêm lặng lẽ thở phào, xuống giường rót nước cho ca ca.
"Ca ca, vẫn còn nóng." Trịnh Viêm bưng chén đưa đến bên miệng Ảnh Thập Nhất.
Ảnh Thập Nhất dụi mắt, nhận lấy chén trà, miễn cưỡng tựa ở đầu giường. Cổ họng hơi khô, y khàn giọng nói: "Trẻ con nào có ngủ nhiều vậy bao giờ, đừng cứ coi sóc ca ca thế, mấy đứa ra ngoài chơi chút đi."
"Ca ca, ta không ngủ, ta chỉ nhìn ca..." Trịnh Viêm vừa dứt lời liền thấy Ảnh Thập Nhất nhíu mày, hắn khẽ giật mình, ngừng nói.
"Mấy đứa cứ vậy chăm sóc ca mãi?" Ảnh Thập Nhất cũng rất khó hiểu: "Thế giới bên ngoài rộng lớn, đi nhiều một chút, đừng giống ca ca, bị giam cả đời trong lồng."
Trịnh Viêm yên lặng nhìn Ảnh Thập Nhất, hồi lâu sau mới gật nhẹ: "Được."
"Không thì chăm chỉ luyện công. Chỉ dựa vào công phu mấy đứa, ra ngoài sẽ bị thương."
"Ừm." Trịnh Viêm nhẹ giọng đáp ứng, ánh mắt có chút mất mát.
"Hầy, được rồi, ca ca không có ý gì khác, ngoan." Ảnh Thập Nhất đứng lên xoa đầu Trịnh Viêm, khoác thêm y phục, tính đi hóng gió trong viện. Không nghĩ tới cửa vừa kéo một cái, Trịnh Băng không rõ từ đâu vụt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-huong/2503935/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.