Là Diễm Nhạn Xích.
Tưởng Thành nhìn thiếu niên đang run rẩy bấu víu lấy cánh tay mình, ý vị liếc về phía sau y.
Quả thật, một người đàn ông bộ dạng rất mực khả nghi liên tục đánh mắt tới phía Diễm Nhạn Xích.
Tưởng Thành thân mật vòng tay ôm lấy eo thiếu niên, nhấc cả người y lên chiếc xe mới dừng bên cạnh. Vừa che chắn cho Diễm Nhạn Xích, hắn vừa quan sát kẻ kia.
Mãi cho tới khi gã khuất khỏi tầm mắt, Tưởng Thành mới thả y ra, cụt lủn hỏi:
"Nhà ở đâu?"
Diễm Nhạn Xích phản ứng có vẻ hơi chậm, y ngơ ngác:
"Hả?"
Tưởng Thành tỏ ra mất kiên nhẫn, gằn giọng:
"Tôi hỏi nhà cậu ở phố nào?"
"A, mình, mình ở phố L, ban nãy cảm..."
"Phố L thì xuống ở trạm dừng chân tiếp theo, khỏi khách sáo."
Nói xong hắn đứng lên, nhường chỗ cho một cụ bà.
Diễm Nhạn Xích nhìn Tưởng Thành, ánh mắt tối tăm. Y cắn cắn móng tay, gửi một tin nhắn qua điện thoại rồi lại chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của hắn.
"Còn không mau chuẩn bị xuống? Sắp đến nơi rồi mà còn ngồi lì ở đó?"- Tưởng Thành bất đắc dĩ quay đầu, nghiến răng nhắc.
"Được được, cảm..."
"Đã nói là đừng khách sáo."
Diễm Nhạn Xích cũng đứng lên, nhưng vừa bước vài bước thì xe đột ngột phanh gấp, làm cả người Diễm Nhạn Xích đổ nhào về phía trước.
Rất may đã có người kịp vươn tay đỡ lấy y. Là bàn tay của người che chở cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-doat-my-nhan/2711773/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.