Bên cạnh nấm mộ rỗng có thêm một nấm mộ khác.
Phương Giải cắm trên mỗi mộ một bông hoa dại.
Một bông tế điện đại tông sư, một bông tế điện dã tâm.
Thành Phan Cố.
Phương Giải hít sâu một hơi, trong đầu lại nổi lên tòa biên thành kia. Đó là thành nhỏ vĩnh viễn sẽ không biến mất trong trí nhớ của hắn. Tuy hắn chỉ sinh sống ở đó có ba năm, nhưng ba năm đó là ba năm yên bình quý báu với hắn.
Đó là một điểm nhấn trong nhân sinh của Phương Giải. Trước khi tới Phan Cố, hắn không ngừng trải qua nguy hiểm. Sau khi rời khỏi Phan Cố, hắn tiến bộ rất nhanh.
Chỗ đó, chính là điểm nhấn quan trọng nhất trong nhân sinh của Phương Giải. Nhưng Phương Giải thật không ngờ tới, trong biên thành nho nhỏ đó còn cất giấu nhiều bí mật như vậy. Nếu hắn biết trên Đại Tuyết Sơn cũng cất giấu một bí mật, thì chỉ sợ sẽ không nhịn được liên tưởng, hai địa phương bí mật này, có liên hệ gì với nhau không?
Cái chết của Cửu tiên sinh chỉ là nốt nhạc đệm với Phương Giải. Quan trọng nhất là, Phương Giải biết được chuyện ở Phan Cố từ Cửu tiên sinh. Hắn cúi đầu nhìn cái thứ có thể khiến người ta vượt qua không gian này, suy nghĩ một lát, lại bỏ vào trong túi da. Có lẽ ngay cả hắn cũng không nghĩ tới, thứ này về sau có bao nhiêu tác dụng với mình.
Bất kể như thế nào, ở thời đại mà Phương Giải đang sinh sống lại phát hiện ra thứ đại diện cho nền khoa học kỹ thuật cao như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570796/chuong-1322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.