Mộc Quảng Lăng nói:
- Trong phủ của ta không thiếu người như vậy, chẳng qua đã tổn thất nghiêm trọng trong chiến đấu. Nếu Xích Mi Quân nguyện ý quy thuận thì quy thuận, nếu không nguyện ý thì tìm cơ hội cho bọn chúng liều chết với người nước ngoài, cái chết của bọn chúng coi như có ý nghĩa. Ta có tâm chống địch, nhưng hiện tại quân lệnh không rõ ràng, lệnh truyền ra ngoài mà mỗi người một ý thì chẳng có ích gì cho chiến sự. Làm như vậy cũng là bất đắc dĩ. Đợi về sau đánh đuổi được người nước ngoài, ta sẽ bồi thường cho hậu nhân của bọn họ.
- Chủ Công cần gì để tâm tới bọn chúng?
Mộc Tư Hoan nói:
- Đám người đó bướng bỉnh khó thuần, lưu lại sớm muộn gì cũng là tai họa. Đợi sau khi đánh lui người nước ngoài, những kẻ này đoàn kết lại, tạo thành một cỗ thực lực lớn trải rộng khắp Đông Cương. Tới lúc đó muốn tiêu diệt liền khó khăn. Không bằng thừa dịp hiện tại để bọn chúng liều chết với người nước ngoài, coi như thành toàn cho bọn chúng.
- Đúng rồi.
Mộc Quảng Lăng nói:
- Tí nữa ngươi phái người tới Hắc Kỳ Quân bên kia gặp Nạp Lan Định Đông, nói rằng lương thảo bị Xích Mi Quân cướp ở nửa đường.
Mộc Tư Hoan sửng sốt, lập tức mỉm cười nói:
- Một hòn đá ném hai con chim, kế này của Chủ Công hay lắm.
Y vừa nói xong, chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ở bên ngoài:
- Chủ Công, xảy ra chuyện rồi.
Mộc Quảng Lăng nghe thấy thân binh nói vậy, liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570787/chuong-1313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.