Đại quân đi trên đường lớn, kéo dài liên miên bất tận giống như một con rồng. Nếu từ trên nhìn xuống, nhất định sẽ bị rung động bởi cảnh tượng hùng vĩ này. Kỳ thực mọi người không rõ ràng lắm hàng vạn người tụ lại là như thế nào, chỉ có người từng nhìn thấy mới hiểu được.
Một khi qua Xuân Ba Đình thì đã cách Trường An không còn xa. Mấy trăm dặm còn lại, chính là bước cuối cùng trên con đường chinh chiến của Hắc Kỳ Quân. Lúc trước những người cũ đi theo Phương Giải, đã trải qua Tây Bắc tới thảo nguyên, lại từ thảo nguyên tới Hoàng Dương Đạo, lại từ Hoàng Dương Đạo tới Ung Châu, tới Nam Yến, sau đó lại tới Trường An.
Đó chính là con đường quật khởi của Phương Giải.
Hưng phấn, kích động.
Đây là tất cả tâm tình của tướng sĩ Hắc Kỳ Quân.
Mọi người đều biết rằng tiến vào thành Trường An có ý nghĩa như thế nào. Trường An đại diện cho một kết thúc cũng là một khởi đầu. Năm đó Đại Trịnh lập quốc cũng như vậy, từ các nơi đánh tới Trường An, lại từ Trường An ổn định tứ phương. Đại Tùy cũng như vậy, mà Phương Giải cũng đang đi trên con đường thành công này.
Xe ngựa chậm rãi mà đi. Lần này Phương Giải không đọc sách giết thời gian, mà ngồi ngẩn người bên cửa sổ. Kỳ thực ngay cả hắn cũng không biết mình đang nghĩ gì, trong đầu trống rỗng, đủ loại cảm xúc đan xen.
Đây là lần thứ hai tiến tới Trường An.
Lần đầu tiên, hắn từ thành nhỏ Tây Bắc tên là Phan Cố kia dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570762/chuong-1288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.