Lúc Mộc Tam đi tới trước tiểu điếm này, phát hiện một người ngồi trên tường, hai tay chống cằm, ngẩn người nhìn cây đèn. Mộc Tam hoảng sợ, nhất là lúc người kia quay lại nhìn y mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, càng khiến người ta sợ hãi.
- Khách quan ăn gì?
Người nọ đứng lên cười hỏi.
Lúc y đứng dậy Mộc Tam mới phát hiện y rất cao, cao hơn y một cái đầu. Cao lớn thô kệch, bên hông còn treo một cái tạp dề bẩn thỉu. Người này có khung xương rất lớn, khuôn mặt hình tứ phương, râu đã được cạo sạch sẽ. Nhưng nhìn qua có thể thấy lúc trước y từng để râu xồm xoàm.
- Ngươi ngồi ở chỗ này có thể dọa chết người đấy.
Mộc Tam tức giận nói.
- Dọa không chết được…
Nam tử thoạt nhìn thật thà chất phát mỉm cười nói:
- Chỉ có người trong lòng có quỷ mới bị dọa chết. Thế gian này không có quỷ, người bị dọa đều là người trong lòng có quỷ.
Mộc Tam lười để ý tới y, bởi vì y biết những quán nhỏ ế ẩm như vậy, chủ quán thường muốn trò chuyện với khách hàng để đỡ nhàm chán.
- Quán có gì ăn?
Mộc Tam hỏi.
Lão bản mời vào:
- Ngài cũng biết rồi đấy, hiện tại trong thành Trường An thiếu nhiều thứ, chỉ không thiếu mỳ. Giờ có thể làm chỉ là mỳ luộc. Tuy nhiên ta trữ không ít lạc, dùng phương pháp đặc biệt không khiến lạc bị hỏng. Ta luộc cho ngài một bát mỳ, sau đó rắc lên một ít rau thơm và hành, cùng một ít lạc ngâm dấm được không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570761/chuong-1287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.