Ngô Nhất Đạo hơi sửng sốt, sau đó gật đầu:
- Rất bổ!
Ông ta nhìn Phương Giải:
- Câu hỏi của ngươi thật vô vị.
Phương Giải cười rộ lên:
- Rất bổ là tốt rồi, bằng không hút lãng phí…Tuy nhiên Tang Loạn xứng đáng là duy nhất thiên hạ. Lúc ông ta mới xuất hiện, ta từng hoài nghi ông ta là người hút tu vị của La Diệu.
Ngô Nhất Đạo nhúm một miếng cá nướng, ngửi ngửi nói:
- Tay nghề không tồi.
- Trước kia dùng tay nghề này dụ được Mộc Tiểu Yêu vui vẻ.
Phương Giải cười nói:
- Lúc nhỏ đã phải chạy trốn cái chết, điều đầu tiên học được là phải khiến mình no bụng. Lúc không có tu vị, ta cần người khác giúp ta chạy trốn, nhưng ta không thể lại cần người khác tìm đồ ăn giúp ta.
- Vất vả ngươi rồi.
Ngô Nhất Đạo thở dài.
- Không vất vả. Nếu không trải qua những chuyện trước kia, thì ta đã không có tính cách như bây giờ.
Ngô Nhất Đạo gật đầu:
- Kỳ thực nếu không có Tang Loạn ủng hộ, không có thư viện Thông Cổ ủng hộ, Hàng Thông Thiên Hạ không có khả năng làm lớn như vậy. Thiên Hữu Hoàng Đế vẫn tưởng rằng đó là năng lực của ta, kỳ thực đó là do ta may mắn mà thôi. Có Tang Loạn đứng đằng sau ủng hộ, đổi thành người khác cũng có thể biến Hàng Thông Thiên Hạ thành lớn như vậy.
- Sẽ không.
Phương Giải lắc đầu:
- Bằng không vì sao Tang Loạn không tìm tới người khác?
Ngô Nhất Đạo cười nói:
- Vuốt mông ngựa không để lại dấu vết, thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570698/chuong-1224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.