Đông Cương
Thành Xích Viêm
Tòa thành nhỏ có lịch sử sáu trăm năm này hiện giờ đã hoàn toàn thay đổi. Từng được vô số nhà thơ khen ngợi là nơi thích hợp tu tâm dưỡng tính nhất thì đâu còn cảnh sắc khi xưa, chỉ còn là một đống hoang tàn. Lúc đầu là cửa thành không lớn bị nổ vỡ, trên tường thấy đầy những hố nhỏ, gạch vỡ vụn chất đống ở dưới, thật giống như một nấm mồ hoang.
Chiếc ủng da của Plens Đại Công giẫm lên gạch vụn tiến vào cửa thành, dưới chân truyền tới tiếng như là giẫm nát xương cốt. Ông ta không thèm để ý tới thanh âm đó, chỉ để ý đá vụn dưới chân khiến ông ta đi không thoải mái. Ông ta đã già, càng ngày càng bắt bẻ với những chi tiết nhỏ nhặt.
Cửa thành có không ít thi thể, ông ta lựa chọn tránh đi.
- Phái người thu thập thi thể rồi chôn, nhớ là chôn theo tập tục của người Hán.
Ông ta phân phó một tiếng, sau đó nhìn thấy xa xa ở trong thành có mấy binh lính đạp lên thi thể binh lính người Hán nói chuyện phiếm, vẻ mặt hưng phấn. Ông ta nhíu mày, chỉ về hướng bên kia:
- Bắt mấy người kia lại, đánh ba mươi roi rồi đẩy về nước.
Một tướng lĩnh dưới trướng của ông ta hơi sửng sốt, hiển nhiên cảm thấy xử phạt như vậy là quá nặng. Ở đế quốc Agoda, vinh quang của quân nhân là bất khả xâm phạm. Từ xưa tới nay, chính phủ của đế quốc đều tuyên truyền dân chúng nên tôn trọng người lính, cho dù chỉ là một người lính bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570662/chuong-1188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.