Phương Giải gật đầu:
- Cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn. Hiện tại tộc Bắc Liêu đã cắm rễ ở Đông Cương, xây được nhà ở, có đất vườn của mình, không bao lâu nữa có thể giàu có an khang. Lúc này mặc dù Đại Tùy có chút nhiễu loạn, nhưng thiên hạ vẫn là thiên hạ của Đại Tùy. Nếu lúc trước Hoàng Đế bệ hạ đã đáp ứng tộc Bắc Liêu tới Đông Cương định cư, vậy thì sẽ không coi mọi người là người ngoài. Trước khi ta đến, Trưởng Công chúa điện hạ có nói, trong vòng mười năm tộc Bắc Liêu không cần phải nộp thuế cho triều đình, cứ nghỉ ngơi dưỡng sức là được.
- À?
Hoàn Nhan Khang hơi sửng sốt, vội vàng đứng lên nói lời cảm ơn:
- Đa tạ Công chúa điện hạ từ bi, đa tạ Quốc công gia từ bi!
Phương Giải cười nói:
- Coi như là lễ vật mà ta mang tới cho tộc Bắc Liêu.
- Đúng rồi!
Hắn nhìn xung quanh, hỏi:
- Sao không thấy Trọng Đức điện hạ đâu nhỉ?
Hoàn Nhan Khang bạch sư, cười ngượng nói:
- Trọng Đức…bị bệnh, đang tĩnh dưỡng, Quốc công gia không cần lo lắng. Đợi sau khi thằng bé khỏi bệnh, nhất định sẽ tới bái kiến Quốc công gia.
Phương Giải cười cười:
- Ta và Trọng Đức là bạn bè thân, lúc đầu ở Tây Bắc Đại Tùy từng sóng vai chiến đấu. Nếu lúc ấy không có hắn tương trợ, thì đã không có Hắc Kỳ Quân hôm nay. Nói một cách khác, không có công lao của Trọng Đức ở Tây Bắc Đại Tùy, vậy thì Hoàng Đế bệ hạ đã không đáp ứng tộc Bắc Liêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570520/chuong-1046.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.