Trưởng Công chúa Dương Thấm Nhan thỉnh thoảng nhìn trộm hai người trong xe, cẩn thận nghe lão già bên ngoài ca hát. Người trong xe ngựa tuy rằng vẫn trước sau như một im lặng, thiếu phụ ôm giỏ trúc, mắt nhắm lại, thư sinh trẻ tuổi cúi đầu đọc sách, không ai để ý tới nàng, nhưng khóe mắt của nàng lại có giọt nước mắt. Nàng muốn khóc, không phải vì bài hát ưu thương, cũng không phải vì không ai để ý tới nàng.
Không phải vì nàng thấy thương cho bản thân, mà là nàng nhìn thấy hy vọng.
Nàng tự nói với mình, ta làm đúng rồi.
Nếu ở lại Sướng Xuân Viên, nàng còn không bằng con chim nhỏ được nuôi trong lồng, mà là một con heo được người khác nuôi, chờ tới khi mập mạp thì sẽ bị uống máu ăn thịt. Di Thân Vương Dương Dận bị hút cạn máu, tiểu Hoàng Đế bi phẫn dùng độc tự sát, dường như vận mệnh của nàng sẽ là người kế tiếp.
Không, vận mệnh của nàng được định trước còn xa hơn.
Vận mệnh của nàng, có lẽ lúc Đại Tùy lập quốc, Dương Kiên tuổi già giết hại những thần tử có công, khoảnh khắc mà lão viện trưởng Vạn Tinh Thần tiến vào Ngự Thư Phòng liền đã được định trước rồi. Với lại đâu chỉ có một mình nàng. Con cháu của Dương gia không ai thoát khỏi vận mệnh đó.
Nhưng nàng trốn ra được, thoát khỏi thành Trường An, nơi mà người của Dương gia từng thề rằng dù chết cũng sẽ không vứt bỏ. Hơn một trăm năm qua, người của Dương gia dần dần có một quan niệm đã mọc rễ vào đầu. Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570387/chuong-741.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.