- Kiêu ngạo?
Mục Kham cười lạnh nói:
- Đứng ở phía đối lập với triều đình còn dám tự xưng là một người Tùy kiêu ngạo, ngươi không thấy đỏ mặt à? Từ lúc các ngươi bắt cóc Công chúa rời khỏi Trường An, các ngươi liền không còn kiêu ngạo đáng nói rồi. Bởi vì các ngươi đều là tội phạm, tội phạm của Đại Tùy!
Y chắp tay nói:
- Ta kính trọng ngươi là giáo thụ của Diễn Vũ Viện, đã từng bồi dưỡng được rất nhiều tài năng. Theo ta được biết, Đại tướng quân Lưu Ân Tĩnh, Hứa Hiếu Cung, Bàng Bá, lúc trước đều là học sinh của ngươi.
- Ai nha, cái đồ phản nghịch này!
Ngôn Khanh chỉ vào Mục Kham, mắng:
- Lưu Ân Tĩnh, Hứa Hiếu Cung tác chiến bất lực, còn có hiềm nghi tư thông với phản tặc nên đã bị cắt chức. Bàng Bá phất cờ tạo phản lộ liễu, cuối cùng mất mạng. Sao ba người này qua miệng ngươi lại trở thành nhân tài rồi? Ta muốn trở lại Trường An tố cáo ngươi! Ta muốn gặp mặt Thánh! Ta muốn ở trước mặt văn võ bá quan lật cái mặt nạ của ngươi.
Mục Kham tức giận tới mặt mũi trắng bệch:
- Ngươi muốn trở về thì cứ trở về! Ta cho ngươi biết, hôm nay không ai trong các ngươi có thể trở về được!
Ngôn Khanh cười ha hả, quay đầu hỏi trong thùng xe:
- Tên này ngu nhỉ?
Thiếu phụ gật đầu:
- Cực kỳ ngu!
Thư sinh trẻ tuổi cũng gật đầu:
- Ngu tới không tưởng tượng nổi!
Mục Kham tức giận tới tay phát run. Lúc này y mới phản ứng hóa ra là Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570386/chuong-740.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.