Thời tiết có chút oi bức, dường như muốn mưa. Phương Giải nằm sấp trong bụi cỏ đã qua một đêm nửa ngày, trên người ngụy trang bằng cỏ dại, khiến hắn nhìn như một tảng đá không nhúc nhích. May mà hôm nay trời âm u không có ánh nắng mặt trời. Nếu không Phương Giải không dám sử dụng Thiên Lý Nhãn. Thấu kính phản xạ ánh mắt trời, rất dễ bị phát hiện.
Cách phía trước hai dặm chính là đại doanh của phản quân. Khoảng cách này khá là nguy hiểm. Du kỵ của phản quân thỉnh thoảng đi qua đây, nhưng không ai phát hiện ra Phương Giải. Lúc ở Phan Cố, hắn từng là một thám báo xuất sắc.
Ở điểm này Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu không bằng hắn. Cho nên chỉ có thể lưu ở đằng xa tiếp ứng. Mà Đại Khuyển thì nằm sấp bên cạnh Phương Giải.
- Lãnh binh là kẻ không tầm thường.
Phương Giải thấy bốn phía không có ai, hạ giọng nói với Đại Khuyển:
- Đại doanh xây rất có kết cấu, chứng tỏ Ân Phá Sơn là kẻ có bản lĩnh. Lúc trước ta nghe nói người này một mãng phu, xem chừng đồn đại chỉ là đồn đại. Từ cách trị quân là có thể nhìn ra được. Còn có, ngươi xem, đám binh lính tuần tra kia đâu phải là đám ô hợp.
- Bên ngoài chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi.
Hắn thấp giọng nói:
- Ân Phá Sơn cố ý xếp đặt dân chúng cầm gậy gỗ ở bên này là để mê hoặc chúng ta. Khiến cho người ta tưởng rằng binh lính trong đại doanh phản quân đều là những dân chúng không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1569953/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.