Binh lính Sơn Tự Doanh cưỡi ngựa đi đằng sau Phương Giải, một nửa người mặt mũi bầm dập. Tuy nhiên người nào cũng ưỡn ngực thật cao, nhếch cằm lên bày ra sự kiêu ngạo của bọn họ. Một đội kỵ binh thuần túy a, ngoại trừ khinh kỵ doanh và trọng kỵ doanh bên cạnh Đại tướng quân ra, còn lại không tìm thấy trong Tả Tiền Vệ!
Lần đi Hoàng Dương Đạo này, đường xá xa xôi, vượt qua mấy nghìn dặm. Không cần nói cũng hiểu cưỡi ngựa thoải mái hơn đi bộ nhiều lắm. Ở thời điểm này Phương Giải cầu được chiến mã cho bọn họ, bọn họ sao có thể không vui. Mặc dù hôm qua hắn hơi nghiêm khắc, nhưng từ lúc binh lính nhìn thấy hắn trong một đêm giết chết một nửa quan quân, bọn họ đã sớm có lòng kính trọng với vị tương quân còn trẻ tuổi này.
- Các ngươi đều biết chuyến đi này để làm gì!
La Diệu đứng trên tường thành Ung Châu, đối mặt với đại quân ngoài thành, sắc mặt nghiêm nghị. Những binh lính này là tâm huyết mấy năm qua của y, vừa là binh lính của Đại Tùy, vừa là binh lính của y. Một nơi như Ung Châu, mệnh lệnh của triều đình chưa chắc có tác dụng. Nhưng lời của La Diệu, thì chính là thánh chỉ ở nơi này.
- Tây Bắc phản loạn, dân chúng lầm than! Thân là quân nhân Đại Tùy, chức trách của các ngươi là ra sức vì nước! Tục ngữ nói nuôi binh nghìn ngày, dùng binh một giờ, hiện tại là lúc các ngươi lộ ra mũi đao! Quân nhân, một khi mặc bộ quần áo đó vào, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1569944/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.