Hoàng Đế trầm mặc thật lâu mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn lão bản nương, hỏi:
- Ngươi cố ý chọc giận trẫm phải không? Như vậy có lợi gì cho ngươi? Chẳng lẽ ngươi cho rằng, trẫm không dám động tới ngươi?
Lúc y nói những lời này, thái giám cầm bút Tô Bất Úy một mực đứng đằng sau đi về phía trước một bước. Tuy vẫn đứng ở phía sau Hoàng Đế, nhưng khiến lão bản nương hơi híp mắt. Thái giám này đứng ở trong phòng rất dễ dàng bị người ta bỏ qua. Nhưng lúc y bước lên phía trước, thì không ai có thể không bỏ qua sự tồn tại của y.
Lão bản nương cũng như vậy.
- Ít ngày nữa bệ hạ sẽ xua binh dạy dỗ Tây man, có gì mà không dám giết một thôn cô như ta chứ?
Lão bản nương không kiêu ngạo, không siểm nhịn trả lời. Cũng không có sự kính ý gì với Hoàng Đế. Nàng nói rất thẳng thắn và lạnh lùng, bén nhọn như hoành đao. Nàng nói không sai, năm đó Trung Thân Vương Dương Kỳ đi về phía tây, xét tới cùng đều vì vị Tứ ca này của y. Mà khách giang hồ đi về phía tây, xét tới cùng đều là vì Dương Kỳ. lão bản nương nói Hoàng Đế nợ Trung Thân Vương, Trung Thân Vương nợ bọn họ.
Mà mặc dù trong lòng lão bản nương biết năm đó Trung Thân Vương đi về phía tây có mục đích không đơn giản. Nhưng vẫn không mất đi sự tôn kính với Dương Kỳ. Lúc nhắc tới hai chữ ‘tiên sinh’, sự kính ý còn hơn cả lúc nói tới hai chữ ‘bệ hạ’.
- Trẫm nhớ kỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1569697/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.