Xe ngựa tiến tới, chuông đồng kêu leng keng.
Nhìn chuông đồng treo trên thùng xe kia, Hạng Thanh Ngưu rất muốn khóc rống một trận. Hiện tại hắn càng thêm xác định người thiếu niên áo đen kia không phải là hạng người tốt lành gì. Cho dù không phải là ác ma từ Tu La Đạo hạ xuống nhân gian, thì cũng là một tên bại hoại tội ác tày trời. Sau khi biết được mình là người của Mộ Sơn Quan, phía sau Mộ Sơn Quan còn tích xúc mấy nghìn lượng bạc, người kia vô luận như thế nào cũng không tin trên người mình không có một xu. Cưỡng chế lục soát trên người. Mà trên người hắn chỉ có duy nhất một cái chuông đồng. Ngay cả thứ không đáng giá đó cũng bị đoạt mất.
Hắn vốn tưởng rằng gặp được xe ngựa là vận may của mình. Hiện tại mới biết chỉ là khởi đầu của cơn ác mộng.
- Thứ đó là thứ kiếm cơm của ta.
Hắn ủy khuất nhìn Phương Giải, cố gắng lấy lại chuông đồng treo trên thùng xe kia.
- Còn không bằng nói là thứ để ngươi lừa tiền.
Phương Giải lườm hắn một cái: - Ngươi tưởng ta không biết ngươi dùng thứ đó làm gì sao? Tới những nơi thâm sơn cùng cốc hoặc là làng quê vắng vẻ, ngươi một tay cầm cờ vải, một tay lắc lư cái chuông đồng. Còn muốn hô một câu, biết năm trăm năm trước, biết năm trăm năm sau, đúng không?
Hạng Thanh Ngưu nghiêm trang nói:
- Ta chưa từng nói biết năm trăm năm trước, biết năm trăm năm sauBình thường ta đều hô, biết một nghìn năm trước, biết một nghìn năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1569517/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.