Đầu của người kia vô lực mà gục lên người hắn. Hoàng Vi vội đỡ lấy Lạc Anh mà ngồi khụy xuống trong đôi mắt phượng trầm lắng như nước bấy lâu nay gió lại đỏ tròng mang theo vạn nỗi lắng lo khó mà tả được thành lời.
"Người đâu, người đâu?! Mau truyền thái y! Mau truyền thái y cho trẫm!" Hắn vừa vội nắm lấy tay Lạc Anh mà thét lên thì trước mắt đã nhìn thấy thân ảnh của một gã nam nhân cao lớn khoác giáp sắt trên mình tay cắm gươm lớn dẫn theo vạn đại quân phía sau Thái Hoà môn mà từ từ tiến đến.
Tát Lệ Thiết? Là hắn, thật sự là hắn. Là con sói thảo nguyên tung hoành bấy lâu nay trên khắp miền lục quốc. Tại sao hắn lại có thể vào được hoàng thành Yên quốc này?
Trong giây phút ấy Hoàng Vi nhìn thẳng vào đôi mắt đen gian tà của kẻ đó cùng nụ cười vạn phần đắc ý kia mà đầu nổ ra vô vàn câu hỏi, tai cũng ù đi trong phút chốc.
"Hoàng Vi, ba năm rồi không gặp lần này gặp lại có bất ngờ không?" Tát Lệ Thiết vừa tiến đến vừa cao giọng hỏi.
Mang theo âm sắc ngạo mạn ngông cuồng như sắp đến được vạch đích mà bấy lâu nay gã chờ đợi.
Gần một vạn binh sĩ còn lại trong hoàng thành đã thủ sẵn thể tiến công chỉ cần chờ lệnh của hoàng đế thì một lúc xông lên không ngại bỏ mạng tại đây.
Nhưng Tát Lệ Thiết đã vượt qua trùng trùng điệp điệp cửa ải để vào được hoàng thành này thì e rằng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-tron-vua-luc-hoa-da-tan/3732226/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.