Chương trước
Chương sau
Kiệu hoa rực rỡ đi giữ hoàng thành rộng lớn xa hoa nơi bách quan văn võ cùng hai hàng kị binh oai dũng đang đứng trang nghiêm chỉ đợi đến lúc cử hành hôn lễ

Từ sau bức màn hoa bằng lụa mỏng kia Vân Nhiên có thể thấy được bóng lưng cao lớn của vị phu quân mà nàng sắp lây hoàng đế Ninh quốc - Lý Tư.

Đây có lẽ cũng là đại hôn long trọng nhất trong lục quốc gần trăm năm trở lại khi mà hoàng đế của một vương triều rộng lớn có thể hạ mình dẫn theo vạn kị binh cùng số sính lễ khổng lồ để rước một nàng công chúa của một quốc gia nhỏ bé.

Nàng lại tự hỏi Lý Tư kia là vì sao phải làm như vậy? Hắn yêu thích nàng chăng? Nếu chỉ có vậy thì không đủ đại hoàng đế như hắn đến tận kinh đô Yến quốc này. Nhưng lí do còn lại...nàng thật chẳng dám tưởng đến hậu quả chỉ cầu mong mọi thứ không như nàng nghĩ đến vậy.

Đôi bàn tay nhỏ trong vô thức xoa lấy chiếc vòng ngọc trên tay. Lần ấy nàng vì muốn Sở Tuân chết tâm tuyệt niệm mà đã ném vỡ nó thành hai mảnh sau đó lại từ mình tìm kiếm trong cơn mưa lạnh lẽo. Đến khi tìm được lại phải nhờ vị nghệ nhân tài giỏi nhất kinh thành sửa lại. Tuy không vẹn nguyên như cũ nhưng nó là kỉ vật định tình của nàng và hắn cũng là thứ duy nhất lưu lại hết thảy hồi ức của hai người.

Lát sau kiệu hoa hạ xuống Vân Nhiên còn chưa kịp vén tấm màn che mà bước xuống thì đã nhìn thấy bàn tay lớn mà tân lang đưa đến. Nàng có chút ngạc nhiên mà ngước lêm nhìn hắn. Sau lớp lụa mỏng trên đầu tân nương thì có thể thấy dung mạo của nam nhân đó anh tuấn hơn người khí khái bất phàm. Nhưng bên trong đôi mắt ưng sâu thẳm không đáy kia dường như lại có bao ý niệm mơ hồ chồng chất lên nhau vui buồn không tỏ rõ.

Nàng ngẩn người một lúc lâu rồi khẽ đưa tay ngọc chạm lên bàn tay lạnh buốt kia của hắn. Ngay giây phút ấy nàng lại tự hỏi lấy rằng trên con đường hoàng quyền để có được ngôi vị hoàng đế của đại Ninh ấy thì bàn tay này của hắn rốt cuộc đã rướm máu của bao nhiêu sinh mạng?

Trong số những người hắn muốn giết chết ấy lại còn có cả Sở Tuân của nàng nơi biên quan phương bắc. Thật nực cười rằng giờ nàng chỉ có lựa chọn suy nhất chính là nắm lấy tay hắn bước lên đài cao để làm đại lễ chứ chẳng còn có thể làm gì được nữa.

Lý Tư khẽ cong môi cười nhẹ nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng mà từng bước đưa tân nương đến trước điện Thái Hoà. Một người ngọc thụ lâm phong cốt cách thiên tử, một người quốc sắc thiên hương tri thư đạt lễ quả là một cặp xứng đôi vừa lứa.

Các quan đại thần đứng hai bên cũng không ngớt lời tán tụng để hậu này. Nàng đứng cạnh chàng kiều mị diễm lệ như đoá mẫu đơn mới nở. Chàng đứng cạnh nàng lại nhưng bóng tùng sừng sững đủ sức che chở cả một đời.

Nhưng cứ rỡ rằng là mối duyên thiên tác chi hợp nhưng liệu có thật là lương duyên hay nó lại có thể là bước đầu trên đoạn đường dài đau khổ của tương lai?

Hoàng đế ngồi trên cao nhìn đôi uyên ương đang từ từ tiến bước mà lòng cũng có chút vui mừng. Chỉ mong sao qua ngày đại hôn này thì khoảng trời kia của Yến quốc có thể xanh trong thêm vài năm nữa.

Nhưng nếu còn có Sơn Thư đồ trong tay thì thật tốt biết mấy. Mắt phượng khế liếc nhìn sang nam nhân bạch y bên dưới lại vừa hay kẻ đó cũng đang nhìn lên hắn.



Cách môi mỏng của hoàng đế kẻ cong lên cười đắc ý rồi nhấc một bên chân mài trêu ghẹo khiến Lạc Anh cũng có chút ngại ngùng mà quay mặt sang nơi khác.

Khi người vừa đến cũng là lúc Hoàng Vi sai Di công công độc bức chiếu chỉ đã ghi sẵn từ lâu cho khắp văn võ bán quan của toàn triều:

"Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết. Nay Nhã Tịnh công chúa của Hạ triều ta vừa đủ phẩm hạnh tài đức để kết thành hôn phối với Lý Tư hoàng đế theo lời đính ước năm xưa. Trẫm thân là hoàng huynh cũng ban cho hoàng muội hai mảnh đất một ở kinh thành một ở Phong châu cùng ba rương vàng bạc xem như của hồi môn. Mong về sau phu thê kết tóc, để hậu thuận hoà thiên hạ vạn dân cũng có được cảnh thái bình an lạc. Khâm thử."

Vân Nhiên nghe xong cúi đầu cảm tạ rồi lại đáp: "Đa tạ long ân của hoàng huynh. Tiểu muội từ nhỏ đã bệnh tật yếu ớt phải nhờ lấy danh y, thần dược của người mới có thể sống đến hôm nay. Ân tình này kiếp sau nguyện sẽ báo đáp."

Hoàng Vi tiến đến đỡ lấy tay nàng mà căn dặn: "Muội muội xuất giá rồi ngày sau sẽ thành hoàng hậu một nước phải giúp bệ hạ đây cai quản cho tốt lục cung. Đế hậu hai người thuận hoà thì cũng là phúc của bá tánh muôn dân rồi."

Là phúc của bá tánh muôn dân...? Ha, đúng thật là vậy. Nàng tha hương nơi đất khách quê người ấy ngoan ngoãn làm tốt cái chức vị hoàng hậu kia thì Lý Tư mới vừa mắt. Mà khi hoàng đế nước Đại Ninh là hắn vừa mắt thì lục quốc này cũng mới có được sóng yên biển lặng.

Thật không ngờ con chốt thí như nàng vậy mà lại trở thành kẻ quan trọng đến vậy. Đây rốt cuộc là phúc phần hay lại là nghiệp hoạ mà số mệnh đã an bày?

"Hoàng muội sẽ tuân theo lời mà hoàng huynh dạy bảo." Vân Nhiên ngước đầu lên cung kính đáp lại.

Ngay sau đó sính lễ của Ninh quốc cũng được dâng lên trong số ấy không thiếu trân châu ngọc bảo nhưng có lẽ thứ quý giá nhất chính là đoá Đoạn Trường thảo đến năm trăm năm mới nở một lần giờ đây đang ở trước mắt của nàng.

Từng cách hoa một trắng ngần như như ngọc lại mong mảnh tựa như sương sớm. Chúng xếp chồng lên nhau hài hoà tuyệt mỹ quả thật là bảo vật hiếm có của nhân gian.

Vân Nhiên kẽ đưa tay chạm lên cách hoa ấy, cảm nhận từng chút hơi lạnh nơi giọt sương sớm vẫn còn đọng lại. Nàng làm được rồi, cuối cùng cũng chờ được ngày có được Đoạn Trường thảo trong tay.

Sở Tuân của nàng, ái nhân trong lòng nàng đã có thể được cứu rồi.



Chợt Lý Tư siết chặt lấy tay nàng đưa mắt âu yếm tràn ngập ý xuân tình lại dùng chất giọng trầm ấm ôn nhu kia của hắn mà nói: "Vân Nhiên, từ bây giờ nàng đã là hoàng hậu của trẫm, là người kết tóc se tơ nên nghĩa tào khang với trẫm đến trọn đời trọn kiếp và cũng là hoàng hậu của Đại Ninh. Không chỉ là đoá Đoạn Trường thảo này thôi, giang sơn vạn dặm kia ta còn muốn cùng nàng chiêm ngưỡng."

Từng lời của hắn lại như tiếng chuông thanh kéo nàng ra khỏi giấc mộng tình dang dở với người thương ở nơi xa.

Xuất giá tòng phu, nàng đã là hoàng hậu của người khác dù ngày sau may mắn giải được Hàn độc trong người thì có chết cũng phải chôn nơi hoàng lăng của Ninh quốc vậy.

"Thần thiếp sẽ làm đúng việc mà hoàng hậu một nước nên làm không lòng của bệ hạ." Nàng khẽ đáp nhưng mắt hồ sau tấm vải mỏng ấy vẫn cứ ngước lên trông hoài về nơi bầu trời phương bắc xa xôi cách nơi kinh đô vạn dặm.

Từ nay người bên gối đã chẳng còn là người trong tim.

Lý Tư khẽ cười nhưng trong ánh mắt kia lại thoáng có ba phần não nề khó tả. Sau, hắn lại kêu người đưa nàng lên xe ngựa còn mình lại muốn ngồi trên tuấn mã đi trước xe hoa.

Ngày đại hôn này thập lý hồng trang, phượng đài hạ bục hắn đều cho nàng tất cả. Ân sủng ngất trời nguy nga tột đỉnh nâng nàng từ Nhã Tịnh công chúa con của một phi tần hèn mọn chốn hậu cung Yến quốc trở thành hoàng hậu Đại Ninh khiến người kính nể.

Nhưng mong muốn cùng nàng ngắm vạn dặm gian sơn phồn hoa rực rỡ kia của hắn e là nàng không có phúc phần nhận được.

Nhã Tịnh công chúa?

Đến đây hẳn có nhiều bạn đang thắc mắc về hai chữ này. Thật ra đây vốn là hiệu của Vân Nhiên.

Nàng họ Hạ Lạc như mọi người đều biết từ trước, tên húy là Vân Nhiên, hiệu là Nhã Tịnh. Nếu xét theo đúng phong tước mà người ta thường gọi cho các vị công chúa trong lịch sử thì chỉ con hoàng nữ [Con gái của vua, gọi như hoàng tử] sau khi xuất giá mới được phong hiệu công chúa và ban cho đất phong.

Dân gian cứ gọi con gái của vua là công chúa, điều này tác giả cũng gọi như vậy. Cho nên ở phần đất phong này thì trong tác phẩm sẽ không có. Chỉ có hai mảnh đất mà hoàng đế ban cho Vân Nhiên để xem là của hồi môn.

Đáng lẽ từ đầu sẽ xuất hiện phong hiện Nhã Tịnh công chúa này rồi, cơ mà tác giả phân vân mãi cuối cùng đến chương đại hôn này buộc phải dùng đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.