Hoàng Vi vừa nghe xong đã nổi cơn thịnh nộ lửa giận ngút trời mà quát lớn:
"Vượt ngục? Ha, dương pháp Yến quốc đã ra cái thể thống gì rồi. Lăng Gia Mặc, lần này người chết chắc với trắm!"
Hai canh giờ trước nơi Hiên Vi Cung.
"Này Vân Nhiên muội có vần ta giúp muội gì không?" Sở Tuân dựa vào cánh của trước gian bếp nơi mà Vân Nhiên và A Lan đang tất bật làm một ít bánh quế hoa để lát nữa khi thả đèn trời có thứ gì đó ngọt ngọt cho vào miệng.
Vân Nhiên vừa ngâm xong nước quế hoa lại ngước lên nhìn hắn. Đôi mắt ấy long lanh kiều mị như hoa xuân, mỗi ánh nhìn đều là phong tình uyển chuyển khiến hắn khó lòng mà cưỡng được. Nàng thấy hắn ngần ngơ nhìn mình như vậy thì bèn hỏi:
"Trên...trên mặt ta có dính gì à?"
Sở Tuân bấy giờ ho khan vài tiếng rồi lấy lại dáng vẻ bình thường mà đáp "Không, không có. Chỉ là mặt của nàng rất đẹp, ta càng nhìn lại càng say đắm mà thôi."
Vân Nhiên nghe được hai má thoáng cái cũng ửng hồng, này cười nhẹ rồi qua sang A Lan bảo:
"A Lan, muội và Mặc Diệp đi hái sen và ít hạt sen cho ta đi."
Nha đầu A Lan xem như cũng hiểu ý vội gỡ tạp dề xuống rồi kéo tay Mặc Diệp ra hồ sen theo lời của công chúa.
Đợi đến lúc hai người họ đã đi rồi Sở Tuân mới bước vào gian bếp nhìn ngắm dung nhan của người hắn thương.
Mặt trắng như ngọc tóc đen như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-tron-vua-luc-hoa-da-tan/3621000/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.