Người đó thì ra chính là Bạch Lạc Anh.
Y đến sao? Y đến từ khi nào? Kể từ lúc nam nhân ấy cất lời thì tay của Hoàng Vi cũng đã khẽ run nhẹ mà khóá chặt ánh nhìn nơi người đó không thôi.
Chỉ trong giây lát ánh trăng ấy cũng đã đáp lại hắn bằng đồi mắt phượng thoáng mang nét u sầu. Là từ nơi xa quá nhìn xuống nên mờ ảo thấy đáy mắt người ấy phủ lớp nước mỏng hay lại là hắn tự mình suy diễn đây?
Tâm can bây giờ đã sôi như lửa đốt!
Tề Giai Nguyệt nhìn sơ qua đã hiểu được tâm tình của người trước mặt.
Người sống trên đời dù là lạnh lùng cách mấy hay diễn hay đến mức nào nhưng chỉ có ánh mắt si tình thì không thể nào che giấu được.
Nàng rút tay lại ho khan vài tiếng rồi nói:
"Bạch thái y nói rất đúng. Điệu múa này nhẹ nhàng uyển chuyển lại có vài phần thanh tao thoát tục nên ta mạn phép múa trước mắt bá quan văn võ. Mong rằng không ai chê cười."
"Lúc nãy Như Tần nương nương múa một đoạn như tiên tử giáng trần khiến lòng người say đắm. Ai lại dám chê bai đây chứ." Miệng vừa nói mắt lại liếc nhìn Hoàng Vi cạnh bên cạnh Tề Giai Nguyệt rồi cuối người lơ đi ánh mắt của kẻ ấy.
Kể từ lúc Lạc Anh xuất hiện đến già cả khán đài dường như đã im bặt. Tuy có vài lời dị nghị bàn tán nhưng cũng chẳng được bao lâu bởi lẽ ai chẳng biết thánh thượng trên kia sủng ái Bạch Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-tron-vua-luc-hoa-da-tan/3620999/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.