Bỗng chiếc chuông nhỏ trên thắt lưng Lạc Anh rơi xuống mà áp đi lời tự tình dang dỡ kia của Hoàng Vi.
“Keng khengggg…”
Y nhẹ cuối xuống nhặt chiếc chuông cẩn thận lau đi vết bẩn mà ngước lên dùng đôi mắt trong veo ngây ngô hỏi Hoàng Vi
“Lúc nãy Cung Linh rơi mất, âm vang quá lớn thần chẳng nghe được bệ hạ nói gì. Xin thánh thượng thứ lỗi”
Hoàng Vi ngây người một lúc mắt không rời khỏi Cung Linh trên tay người ấy mà cõi lòng xao xuyến ấm dần như đám lửa tàn vừa được thắp lên lần nữa.
Cung Linh kia là vào sinh thần năm mười lăm tuổi của Lạc Anh là đích thân hắn tặng. Khi ấy y cũng mới vừa mười tám tuổi là vị ngũ hoàng tử bị tiên đế thất sủng hoàng thất khinh rẻ lại gặp được Lạc Anh, kẻ cho hắn biết chân tình thật sự là gì.
Nếu Vân Nhiên có bề an ổn bên cạnh Thái Hậu nơi Nhân Thọ cung thì Hoàng Vi lại chỉ là con cờ của Lưu Gia bị tiên đế lạnh nhạt nơi Trữ Tú cung chẳng ai dám lui tới.
Hắn vốn là con trai của Chu quý phi, vị ái nữ nhà Lưu phủ. Xuất thân bà ta cao quý lại là lá ngọc cành vàng trong tay Lưu lão thái gia. Năm xưa Lưu gia giá thế hiển hách quyền cao chức trọng là kẻ được hưởng ân sủng nhiều nhất của tiên đế nhưng cũng là kẻ chịu nhiều bất trắc nhất.
Khi xưa Lưu Thành tìm cách dùng lời ngon ngọt bên tai tiên đế mà đưa được Chu quý phi vào cung hầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-tron-vua-luc-hoa-da-tan/3483613/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.