Thanh âm phát ra lạnh lẽo đến đau lòng. Vân Nhiên chợt lặng thinh ngẩn người một lúc nước mắt cứ vậy mà bất giác lăn dài trên gò má.
Tia sáng cuối cùng trong mắt nàng cứ thế vụt tắt hẳn để lại cơn bão lòng giày xéo tâm can. Từng nhịp từng nhịp tim đập mà lòng quặn thắt khôn nguôi.
“Chưa từng…chưa từng…ha, là chưa từng…”
Khoé môi mấp máy mãi hai chữ ấy, mắt hồ ly từ lâu đã đỏ hoe, mà áo lớp nước mỏng thê lương nhìn nam nhân trước mặt.
Là người đó, là kẻ nàng không từ sinh tử mà cứu hắn, là kẻ mà ròng rã bảy năm nay nàng ngày nhớ đêm mong chờ đợi hắn trở về. Là tấm chân tình đến ghi tâm khắc cốt. Nhưng cuối cùng thứ nàng nhận lại chỉ là hai chữ chưa từng.
Nàng không tin!
“Sở Tuân, vậy chàng nói ta nghe lời mà đêm nguyên tiêu bảy về trước chàng nói là sao? Ứớc hẹn tào khang trăm năm kết tóc năm ấy lại là thế nào?”
Từng lời từng lời một cứ như dao nhọn đâm thẳng vào tim Sở Tuân. Là hắn không tốt, không thể cho nàng tương lai nhung lụa, cũng chẳng thể cùng nàng kết nghĩa phu thê. Nếu đã là vậy thà để nàng ấy đau vì hắn một lần, còn hơn luyến lưu mãi mối nghiệt duyên bi đát này vậy.
“Câu nói khi xưa cũng là lời đường đột ngộ nhận tình cảm của thuở trẻ người non dạ. Công chúa người không cần chấp niệm là chi câu nói của trẻ thơ. Là thần có lỗi với người, chỉ mong về sau công chúa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-tron-vua-luc-hoa-da-tan/3483612/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.