Đi được khoảng nữa tuần trăng thì đoàn người ngựa ấy cũng vừa về tới kịp Thiên kinh.
Ánh nắng nhạt màu tựa dảy lụa mỏng chiếu xuống tầng tầng ngói đỏ khắp kinh đô. Trên nơi lầu cao gác tía là những dải lòng đèn rực rỡ đung đưa dưới con gió lạnh.
Cánh cửa lớn của Tử Cấm Thành mở ra để lộ gần hai trăm bậc thang dẫn lên điện Kim Lăng phía trước.
Từ trên cao y bỗng nghe được giọng nói lớn của Di công công vang vọng
"Bệ hạ triệu khiến Sở Võ hầu vào điện"
Sở Tuân trong bộ triều phục bằng nhung mang màu xanh lá thẫm mà ôn nhu uy vũ cất bước tiến vào trong.
Y vừa bước vào Kim Lăng điện thì đã thấy Tần Khanh đã chầu ở dưới từ lâu. Tên này cũng thật nhanh chân, quả không hổ là Tổng binh đô đốc đại nhân của bệ hạ.
"Thần Sở Tuân giờ đã phục mệnh trở về. Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế"
Hoàng Vi trên cao đưa mặt nhìn xuống gương mặt lại mang vẻ sâu hiểm mà đáp
"Sở Tuân ái khanh về rồi, bình thân"
Sở Tuân khiêm cung đứng dậy trong lòng lại cười khẩy kinh bỉ. Hai chữ "Ái khanh" này hắn quả thật nhận không nổi, một câu cũng là ái khanh, hai câu cũng là ái khanh và đến lúc đi vào chốn hiểm nguy thì cũng là hắn.
"Lần này Sở Tuân và Vân Nhiên công chúa lập được đại công cứu con dân Minh Thành khỏi đại dịch lầm than. Nay chức tước cũng đã đến bậc hầu khó mà thêm được nữa. Sở Tuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-tron-vua-luc-hoa-da-tan/3420908/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.