Nếu gió có tay, nó đã lật tung tầng tầng lớp lớp cỏ, khiến những mảnh vụn cỏ lẫn bụi bay hướng tới trời cao.
Năm Nguyên thú thứ nhất, trên đại mạc yên tĩnh.
Lân cận ranh giới vùng Thấm Thủy, Bắc Lân phía bắc, phía nam là Cốc Nguyên, nơi đây là một đồng cỏ hiếm có với nguồn nước và đất đai phong phú. Lúc này chính là thời điểm sắc thu trong vắt, cỏ cây xanh mướt, hoa dại đua nhau khoe sắc.
Đột nhiên, nơi xa truyền đến từng tiếng sấm yếu ớt, bất ngờ phá vỡ sự yên lặng của thảo nguyên.
Thỏ rừng đang ăn cỏ, bọn chuột, lửng mật…… và nhiều loại động vật nhỏ khác dựng tai lên, bất an mà nhìn phía phía mặt trời lặng đằng tây.
Sấm sét chưa tới mà gió bụi đã khởi, nhóm động vật nhỏ sững sờ trong giây lát, rồi bỗng nhiên dang rộng bốn chân chạy tứ tán về hướng đông nam. Tốc độ chạy của bọn nó sao so được với sấm sét giáng xuống? Chỉ thấy từng đám mây đen cuộn lên từng đợt, những thân cỏ mới vừa rồi còn vươn mình lên giờ đã đổ rạp xuống.
Trên thảo nguyên rộng lớn, một đội kỵ binh khổng lồ như đê vỡ, từng đội từng đội lao nhanh, thanh âm che trời lấp đất khiến con người ta phập phồng lo sợ, dẫm nát cả đồng cỏ.
Mỗi một binh sĩ đều cao hơn tám thướt, vó ngựa Tây Vực cao lớn uy mãnh phi nước đại như chớp, vô số móng ngựa vô tình dẫm đạp những thứ dưới chân, dưới lớp mũ giáp đen, những khuôn mặt trẻ tuổi cương nghị bị tóc độ phi nhanh tạo thành một luồng đen đặc, như cầu vồng đâm xuyên mặt trời, như sóng lớn vỗ bờ, kiêu ngạo quét ngang qua đại mạc nãy giờ vốn tĩnh lặng.
Hàng ngũ phía trước chỉnh tề như lưỡi gai; hàng ngũ phía sau dày đặc như nắm đấm thẳng tắp đánh thẳng tới tận cùng thảo nguyên.
Cách chỗ thiết kỵ tám trăm mét, bỗng nhiên xuất hiện một người một ngựa.
Trên trời gió lớn, kỵ binh này cũng mặc giáp đen mũ đen, chỉ có áo choàng đỏ như đôi cánh nhuốm máu nhẹ lất phất trong gió. Bên cạnh đầu ngựa là cờ xí chữ “Hoắc”, chữ đen trên nền đỏ đang dữ tợn giương nanh múa vuốt.
Hắn chính là chủ soái trên đại mạc —— Hoắc Khứ Bệnh.
Lúc này hắn soát đao ngang hông, ngựa đứng thẳng tắp, trực diện với hàng ngàn vó ngựa đang phi nước đại tới.
Từ xa xa nhìn lại, trước mặt hắn là sát khí sôi sục; nhưng không khí xung quanh lạnh lẽo, ngưng đọng.
Bách phu trưởng Hứa Địa nhìn thấy người đứng thẳng tắp đằng xa, đôi mắt bỗng nhiên híp lại, lực chú ý tập trung tới cực điểm. Hắn đang chờ đợi…… chờ đợi…… mệnh lệnh từ người đối diện.
Hai bên cách nhau năm trăm mét……
Không chỉ Bách phu trưởng Hứa Địa, quân sĩ hơi gần một chút cũng thấy người phía trước. Bọn họ không dám chút lơi lỏng, kẹp chặt bụng chiến mã, để tốc độ của chính mình nhanh mà ổn định.
Tốc độ của toán kỵ binh nhanh đến kinh người.
Trong chớp mắt, hai bên chỉ cách nhau ba trăm mét……
Tim Hứa Địa đập thình thịch, khẩn trương chờ đợi mệnh lệnh cuối cùng của đối phương.
Hai bên cách nhau hơn trăm mét…… Cát đá văng ra từ chân chiến mã cũng đủ văng lên mặt đối phương, chiến mã mang theo khí thế hủy diệt lao về trước……
Mà một người một ngựa kia vẫn vững như bàn thạch, lặng lẽ cứng cỏi……
Hai bên cách nhau trăm mét……
Rốt cuộc, Bách phu trưởng thấy được tướng quân đối diện chậm rãi giơ cờ lệnh……
Trống trận rầm rập thúc giục toán kỵ binh tiến lên……
Nhóm binh lính đằng trước lại hận không thể lập tức quay đầu ngựa để tránh giẫm đạp tướng quân của bọn họ, nhưng đội thiết kỵ phía sau vẫn vô tri vô giác xông lên theo tiếng trống trận thúc giục.
Bách phu trưởng gần như tuyệt vọng, lại đợi không được mệnh lệnh hắn cần……
Hai bên cách nhau ba mươi mét……
Bách phu trưởng Hứa Địa đương lúc tuyệt vọng tận cùng vẫn duy trì tỉnh táo, hắn rốt cuộc thấy được mệnh lệnh mà hắn ta đang đợi —— soái kỳ rốt cuộc được giơ lên……
Bách phu trưởng mừng muốn điên, hét lớn: “Tả hữu phân đội!”
“Tả hữu phân đội!”
“Tả hữu phân đội!”
……
Các quân sĩ điên cuồng hô lên, âm thanh vang như muốn xé mây.
Hứa Địa dẫn đầu dựa theo động tác đã được huấn luyện vô số lần, kéo cương, nghiêng ngựa, xoay người, từ một góc nhỏ trong toán kỵ binh chia làm hai đội, vẽ ra hai cánh cung đen đặc chỉnh tề trên cánh đồng đại mạc.
Ở giữa hai cánh cung, có một vị tướng giương cao cờ lệnh đứng yên.
Từ trên cao nhìn xuống, hắn giống như vị thần chia nước phá bờ, khiến cho vạn quân trở nên mờ nhạt……
Sau khi chia quân, Hứa Địa biết bọn họ đã tránh được tướng quân, mừng như điên qua đi là thể xác và tinh thần trống rỗng, người đàn ông trải qua nhiều năm chiến trận cũng bất giác nhũn cả người.
Nếu vừa rồi ngài truyền mệnh lệnh chậm nửa khắc, động tác của hắn và các binh sĩ không đồng loạt dứt khoát…… Hứa Địa không rét mà run: Hắn và hai trăm kỵ binh phía sau cũng đủ chèn tướng quân thành bánh nhân thịt!
Loại khảo nghiệm năng lực ứng phó của toán kỵ binh này thật quá biến thái!
Nhưng, lại khí phách như vậy!
Cõi lòng Hứa Địa mang theo sợ hãi mà tiếp tục điều hành, chỉnh lý lại đội ngũ, nhịn không được quay đầu nhìn lại bóng người xa xa đối diện với cái chết mà vẫn khí định thần nhàn, theo hắn biết, người kia bất quá chỉ là một thiếu niên vừa qua nhược quán. Mười bảy tuổi năm ấy, vì ngài “Dũng cảm chốn ba quân” mà được Hoàng Thượng phong làm “Quán quân hầu”.