Dưới lớp áo giáp nặng nề, trong tiếng ồn ào sôi sục, hắn không cách nào thấy rõ diện mạo của vị tướng trẻ tuổi.
Đứng giữa bờ vực của sự tĩnh lặng và ồn ào cực độ, sự bình tĩnh đến khó tin của Hoắc tướng quân mới thực sự đáng sự!
Thể xác và tinh thần Hứa Địa đều mệt mỏi, trầm mặc dẫn đội ngũ về doanh trại.
Vị Vệ Thanh tướng quân đã từng tham gia chiến dịch Mạc nam, sớm đã quen thuộc kiểu luyện binh cố chấp cuồng này: Chỉ có tên kia mới bình tĩnh vững vàng mà yêu cầu binh lính từ nắng chói chang đến mưa lớn xối xả đều kiên trì luyện tập các bài tập đội ngũ buồn tẻ; chỉ có hắn dường như một binh sĩ sinh ra dành cho chiến trường, không bao giờ biết mỏi mệt, dừng chân trước cảnh đẹp chưa bao giờ có nửa điểm do dự và dao động.
Hoắc Khứ Bệnh cố chấp tàn khốc, khắc nghiệt tỉ mỉ.
Mấy tháng qua, tên kia đã huấn luyện tất cả động tác cần tiết khi hành quân, từ nghe lệnh chuyển hướng, nghe lệnh quay đầu, nghe trống tiến công, quay về phòng thủ....., hết thảy thành phản xạ của binh sĩ, hóa thành bản năng trong sinh mệnh của bọn họ.
Hoàng hôn dần dần chìm xuống, nhưng thảo nguyên lại chẳng yên bình như cũ.
Nhóm lão binh ngẩng cao đầu mệt mỏi, bịt kín lỗ tai cũng không chặn nổi tiếng ồn: Toàn bộ doanh địa đều như ngày hội vui mừng. Vô số người trẻ tuổi hoan hô nhảy nhót, nói là chủ soái bọn sọ định chơi xúc cúc bên đống lửa trại.
Hứa Địa trùm chăn khỏi đầu: Phải tập quen, phải tập quen. Bên trong doanh trại không thiếu mấy đứa thiếu niên tuổi trẻ dư tinh lực không chổ phát tiết. Mà người năng lượng nhiều nhất không ai khác chính là chủ soái Hoắc Khứ Bệnh của bọn họ!
Rốt cuộc không chịu được nữa, hắn cũng theo nhóm binh lính trẻ tuổi đi xếp hàng.
Hàng rào gỗ thô to, cờ bay phấp phới, đống lửa cao đốt tới tận không trung, đã có mấy chục thiếu niên chạy tới. Bọn họ không mặc khôi giáp nặng nề, tất cả mặc quân y sa mỏng, ủng đen da trâu, phác họa ra sức sống tuổi trẻ đáng ghen tị. Bọn họ di chuyển như vượn, uyển chuyển như nước chảy, chỉ khi nhìn dây vải đỏ hay xanh mới phân biệt được hai đội đang cạnh tranh kịch liệt.
Bởi vì xuất thân kỵ binh,mỗi người đều to lớn, đá xúc cúc linh hoạt xen kẽ rê bóng qua người……Động tác của bọn họ tràn đầy vẻ đẹp của sức mạnh.
“A Hách! Bắt lấy!” Trên đầu Hoắc Khứ Bệnh cột dây vải xanh, dứt câu liền đá quả cầu da trâu đầy lông vũ sang trái. Một thiếu niên cũng cột vải xanh trên đầu liền đáp lại.
Hoắc Khứ Bệnh bị các quân sĩ vây chặn nên góc đá hơi lệch, thiếu niên kia không kịp dùng chân nên dùng đầu vai đỡ cầu, hai vai hắn linh hoạt như nhảy múa, hắn xoay người hất quả cầu dưới chân.
Hoắc Khứ Bệnh đã thoát khỏi vòng vây.
Một thanh niên đầu quấn vải đỏ, một bên lao tới, hắn khỏe mạnh cường tráng như con bò tót càng vai Hoắc Khứ Bệnh. Hoắc Khứ Bệnh giảm tốc độ lại, một đám thiếu niên đầu cột vải đỏ xông tới Trịnh Vân Hách để bảo vệ cầu.
Trịnh Vân Hách hô lên kì lạ, vội vàng đá quả cầu ra khỏi vòng vây. Hoắc Khứ Bệnh ha ha cười, từ sau lưng thiếu niên bên phe vải đỏ kia tiếp nhận trái cầu, quả cầu xoay lên giưa không trung, rồi rầm một tiếng bay vào trong khung thành. Lúc này thiếu niên khỏe mạnh phe vải đỏ mới biết mình trúng chiêu dương đông kích tây.
Hơn chục thiếu niên phe vải xanh reo hò như chim sẻ vỡ tổ, Trịnh Vân Hách nói với thiếu niên phe vải đỏ kia: “Ca! Binh bất yếm trá!”
Trịnh Vân Hải hồng hộc thở phì phò, vẻ mặt vẫn chưa phục. Quay đầu hội ý đồng đội một phen, rồi cùng nhau lớn tiếng nói: “Lại đi! Lại đi!”
Hoắc Khứ Bệnh cùng Trịnh Vân Hách nhìn nhau một cái, hứng thú bừng bừng: “Lại đi!”
Trong làn gió đêm phần phật, vải sa mỏng tung bay, tinh thần phấn chấn.
Trong lửa trại hừng hực, bọn họ cãi cọ một chỗ, phân không ra thắng bại, cũng không phân ra tôn ti.
Tiếng hoan hô trong doanh trại theo trận đấu kịch liệt thỉnh thoảng ồ lên, bao nhiêu mỏi mệt do huấn luyện lúc ban ngày đều bị bọn họ ném tới sau đầu……
Phía đông đại mạc, xa xa trông thấy bóng dáng dãy núi xanh.
Sâu trong đồng cỏ xanh rì, có một gian nhà nhỏ bằng gỗ. Tuy rằng không rộng lắm nhưng mái cong đấu củng, bậc cấp hành lang tinh xảo đều lịch sự tao nhã. Trên lan can gỗ có một thiếu nữ đang đứng.
Ống tay áo rộng thướt tha của bộ thâm y bị gió đêm nhẹ nhàng thổi bay, như một đóa bồ công anh tinh khiết.
Thiếu nữ ngẩng đầu, đang thu dọn khăn vải và những vật dụng khác treo trên lan can. Mái tóc đen nhánh buộc lỏng lẻo sau đầu, óng ả mềm mại, gọn gàng mà không rối mắt.
Triệu Phá Nô ngơ ngác nhìn nàng.
Từ khi đi theo Hoắc tướng quân tới nay, hắn biết vị tướng trẻ tuổi kia là “Môn sinh thiên tử”, chi phí ăn mặc, thậm chí người hầu hạ đều là hàng tuyển tốt nhất. Lần này gã mang theo hai thị nữ, trong mắt hắn hai thị nữ lần này mang theo như tiên nữ. Chỉ cần các nàng xuất hiện, sát khí nơi đại mạc như bị mờ đi, hoàng hôn màu máu cũng phảng phất ấm áp.
Cô nàng mặc tố y trước mắt tên Lục Giai, cô nàng mặc váy đỏ thẩm trong phòng kia tên Hồng Khuyết.
Lục Giai an tĩnh thạo đời, Hồng Khuyết ngây thơ quyến rũ.
Bên cạnh gian nhà nhỏ là thảm cỏ xanh mướt điểm xuyến đừng đóa bồ công anh vàng óng.
Lục giai thu dọn đồ đạc xong, trong lúc vô tình ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt lỗ mãng của Triệu Phá Nô.
Triệu Phá Nô mặt đỏ tai hồng, vội vàng quay đi, làm bộ đang đứng gác trang nghiêm. Lục giai thong dong nhìn thẳng, ôm đồ vật đi vào nhà trong.
Triệu Phá Nô nín thở, chỉ chờ đến khi nàng đi khỏi mới chậm rãi tỉnh táo lại. Người kia đã đi, chỉ còn mùi hương thoang thoảng quanh quẩn bên cạnh hắn.
“Lục Giai tỷ, xem bộ dáng thằng ngốc kia kìa!” Hồng Khuyết cuốn hạ màn trúc, tiếp nhận đồ vật trong tay Lục Giai, chồng từng kiện lên.
Lục Giai biết cô nàng lại nhìn ra cửa sổ.
Mẫu thân Vệ Thiếu Nhi của Hoắc Khứ Bệnh, sau khi muội muội Vệ Tử Phu được tôn lên phi tần, được Hoàng Thượng chỉ hôn gả vào Hoắc Phủ, trở thành Hoắc phu nhân.
Hai năm trước, Hoắc Khứ Bệnh được phong hầu lập phủ, Vệ Thiếu Nhi bèn tìm mấy nữ nhân mỹ mạo cho nhi tửlàm thị thiếp. Lúc ấy chọn trúng bốn nha đầu: Thanh Sương, Tử Vân, Lục Giai, Hồng Khuyết.
Đáng tiếc, hắn không có chút hứng thú nào với các nàng.