Ngày hôm sau Tiểu Thất đích thân xuống bếp nấu một bàn đồ ăn thịnh soạn còn chuẩn bị thêm rượu. Bạch Thái Thiên khó tin nhìn bàn đồ ăn rồi lại nhìn y.
“Đệ nấu?”
“Ừm.”
“Sao đột nhiên lại nổi hứng xuống bếp thế?”
Kì thực trước đây Tiểu Thất cũng hay nấu ăn nhưng sau khi đi cùng Bạch Thái Thiên thì đã hết cơ hội làm việc này. Bất quá được ăn đồ Tiểu Thất nấu Bạch Thái Thiên cũng rất vui.
“Huynh ăn thử đi nếu thích sau này ta lại nấu.”
“Đương nhiên là thích nhưng lại không nỡ để đệ vất vả.”
Tiểu Thất gắp đồ ăn cho chàng bất đắc dĩ cười cười.
“Nấu ăn thôi mà, vất vả gì đâu. Ta nấu ăn còn việc rửa bát phải phiền thái tử điện hạ rồi.”
Những việc này lúc trước đều do nô tài làm nhưng nếu Tiểu Thất muốn Bạch Thái Thiên tất nhiên sẽ không cự tuyệt.
Hai người ăn hết phân nửa đồ ăn lại uống thêm ít rượu lúc này sắc trời đã tối đen.
Bạch Thái Thiên thấy trong người hơi choáng váng nghĩ chắc do mình uống rượu nên nhất thời không quá chú ý. Cho đến khi nhận ra điều bất thường thì cả người đã vô lực nằm gục xuống bàn. Chàng mờ mịt nhìn người đối diện muốn mở miệng nói chuyện lại phát hiện chính mình chẳng nói nên lời.
Tiểu Thất dìu chàng lại giường, nhìn người đang ngủ say một chút phòng bị với mình cũng không có, y bất giác thấy hơi tội lỗi. Nhưng đơn giản chỉ là thấy có lỗi còn hỏi y có hối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-tan/3544248/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.