Mười hai năm ở biên cương, gió sương đao kiếm ép người trưởng thành.
Hắn không phụ cha mẹ và huynh trưởng, một đao một thương giành lại tước vị Tĩnh Viễn Hầu, vào sinh ra tử nơi biên cương, khiến danh hiệu Tĩnh Viễn Hầu đứng vững trong quân ngũ.
Sống quen những ngày sớm tối khó giữ, hắn cũng không nhớ đến tiểu cô nương từng cứu mạng mình nữa.
Cho đến mười hai năm sau về kinh báo cáo công tác, thuận tiện chuẩn bị thành thân.
Hôn sự là do mẹ hắn khi còn sống định sẵn, là con gái của khuê trung hảo hữu, tên là Phỉ Nhi.
Đáng tiếc vị hôn thê của hắn không thích hắn, trước hôn lễ đã tư thông với người khác bỏ trốn.
Tân Tư Lai nghe xong, chỉ cười.
Tướng quân khó tránh trận tiền vong, cha và huynh trưởng hắn đều tử trận sa trường, hắn không cho rằng mình có thể sống lâu trăm tuổi, hà tất làm lỡ một cô nương.
Chỉ là hắn ở kinh thành rảnh rỗi không có gì làm, hiếm khi có trò vui, rất muốn đi xem.
Tần Ngang Chi từng thẳng thắn đánh giá hành vi này của hắn là tự ngược.
Hắn nhốt Trương thư sinh, theo sau Triệu Phỉ Nhi.
Lại phát hiện người cứu Triệu Phỉ Nhi là người phụ nữ, trên cổ tay có vết sẹo y hệt.
Hắn không nhớ rõ dung mạo của cô nương đó, nhưng vết sẹo đó thì không quên được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-sang-ngoi/3625471/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.