“Nhưng Diệp thiếu khanh không hề có chút nào lạc lõng khi bị giáng chức, ngược lại khuyên ta đừng bận lòng.
“Ông ấy nói đó là lựa chọn của ông ấy, phàm chuyện gì cũng không thẹn với lòng, chuyện qua không hối.
“Câu này, cả đời không quên.”
Tần Ngang Chi uống một hơi cạn chén, dần dần say khướt.
Hắn vỗ vai Tân Tư Lai, đôi mắt mờ mịt vì say, nói:
“Lúc còn trẻ, ta cũng từng nghe danh của Diệp thiếu khanh.
“Mọi người đều nói ông ấy chưa từng làm oan uổng bất kỳ người tốt nào, lòng như vầng trăng sáng, cốt cách như thép.
“Khi đó ta còn nhỏ, trong lòng ngưỡng mộ, liền quyết chí sau này cũng sẽ vào triều làm quan, nhất định làm tốt hơn ông ấy!
“Tiếc là không có duyên gặp mặt, ta vĩnh viễn không thể so tài trực tiếp với ông ấy được rồi.”
Ta bật cười: “Ngài ở Ngự Sử Đài, so bì gì với người của Đại Lý Tự.”
Có vẻ Tần Ngang Chi thực sự đã say, nghiến răng nói: “Năm đó ta đã từng đến Đại Lý Tự, bọn họ khéo từ chối ta, thật là có mắt không tròng!”
“Đúng vậy!” Tân Tư Lai hùa theo, “Có mắt không tròng, suýt nữa vùi dập ngươi!”
Có vẻ ta cũng hơi say, nhìn bọn họ, dường như thấy được dáng vẻ của cha ta năm đó.
Bọn họ đều là những người càng ở trong bóng tối, đôi mắt càng sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-sang-ngoi/3625470/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.