Nháy mắt đã đến tháng ba, Qua Châu đã có chim én bay lượn, cỏ mọc xanh tươi. Công việc của ta và mẫu thân ở cửa hàng vải cũng dần quen tay, bà vốn là người lão luyện, bây giờ làm lại nghề cũ tự nhiên không có gì khó khăn. Điều khó khăn duy nhất là ta, một người ngoại đạo, thật sự không có chút thiên phú nào với nghề nhuộm vải. Dù mẫu thân ta thường xuyên chỉ bảo riêng, ta vẫn không thể hiểu loại vải nào nên phối màu gì, loại thuốc nhuộm nào nên ngâm trong mấy canh giờ. Cứ như vậy, số vải bị hỏng qua tay ta, không đến mười trượng cũng phải có đến tám mười trượng. Cữu mẫu keo kiệt, xót xa vô cùng, nhưng lại không muốn thấy ta rảnh rỗi, liền sai ta đến cửa hàng may mặc trong thành làm một tiểu nhị sắp xếp, cắt vải. Ta cũng không bực mình, dù sao học đường trong tộc mà Nguyệt Thu học cũng ở trong thành. Mỗi khi hoàng hôn buông xuống, cửa hàng đóng cửa, ta sẽ đến cổng trường học để đón con bé. Sau đó bọn ta sẽ đi bộ một đoạn đường dài dọc theo phố phường, trên đoạn đường này, đôi khi ta sẽ mua cho con bé một chuỗi kẹo hồ lô, đôi khi sẽ mua một miếng bánh hoa lê. Đều là những món ăn vặt không đáng tiền, nhưng cũng đều là niềm vui mà tiền bạc không mua được. Nguyệt Thu còn nhỏ, nhưng miệng lại rất kín. Vì vậy, mẫu thân ta không hề hay biết. Bà xót xa Nguyệt Thu đi học mệt nhọc, khi ăn tối không ngừng gắp thức ăn cho con bé.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-dem-xuan/5212645/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.