Đội kị binh nghỉ ngơi một lát bên bờ suối, ngựa không tháo yên, người không bỏ mũ, chỉ ăn một chút lương khô, uống một chút nước sạch. Thấy ngựa đã lấy lại sức, Lâu Dự ra lệnh một tiếng, cả đội lại tiếp tục lên đường.
Ánh nắng mùa thu dù không gay gắt nhưng chiếu xuống mũ giáp màu xanh đen vẫn làm người ta bí bức toát mồ hôi. Cưỡi ngựa chạy đường dài, mồ hôi dính đầy bụi đất, gương mặt các binh sĩ trẻ tuổi chỗ đen chỗ trắng. Màu đen là bụi bặm, màu trắng là vệt muối, hết sức khó coi, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời, khuôn mặt vẫn kiên nghị.
Cả đội ngũ như một quả đấm nắm chặt, lặng lẽ và mạnh mẽ đấm thẳng vào giữa hoang mạc. Một canh giờ sau, trong tầm nhìn chỉ còn lại toàn cồn cát, một số thực vật chịu nhiệt chịu hạn mọc thưa thớt đó đây, cảm giác hoang vu tịch liêu bao trùm khắp đất trời.
Mọi người đang tiến lên, Loan Loan vẫn chạy bên cạnh Lâu Dự đột nhiên ơ một tiếng, tung người nhảy lên đứng thẳng trên lưng ngựa, phóng tầm mắt nhìn về phía trước.
Lúc này đội hình đang lao đi với tốc độ cao, ngựa chạy cực nhanh. Loan Loan cứ thế đứng trên lưng ngựa không ngừng xóc nảy, hoàn toàn không có chỗ dựa, thân hình lắc lư theo những bước chạy dồn dập của đại Hồng như cành liễu đung đưa trước gió, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Lâu Dự căng thẳng quay sang nhìn.
Chỉ thấy Loan Loan thoạt nhìn rất nguy hiểm, nhưng cả người lại giữ một nhịp điệu kì lạ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-chieu-lau-tay/42213/quyen-3-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.