Đám lính mới bị khí trường của cô bé làm chấn động, nghĩ lại lúc trước bị tiểu quỷ này làm tức giận mất khôn, bao nhiêu người đuổi đánh một người, không khỏi mang tiếng ỷ mạnh hiếp yếu, cậy đông đánh ít, vì vậy ít nhiều đều cảm thấy ngượng ngùng.
Vượn Tay Dài đứng dậy, nói không phục: "Đánh đơn thì đánh đơn, ta lên trước".
Loan Loan cười lạnh: "Tốt, ngươi dùng binh khí gì?"
Vượn Tay Dài lộ vẻ kiêu ngạo: "Ta dùng đao".
Tân binh doanh lập tức xôn xao. Gã lính mới có biệt hiệu Vượn Tay Dài này tên là Hoàng Hỏa Bằng, cao to khỏe mạnh, trước khi nhập ngũ vẫn sống trong rừng núi, dựa vào đốn củi kiếm sống, lực cánh tay rất mạnh, kéo được cung ba thạch, nhấc được cả cửa sắt, một thanh quân đao đầu hổ múa vù vù sinh gió, độc chiếm ngôi đầu trong tân binh doanh.
Mấy lính mới giao hảo với Hoàng Hỏa Bằng huých vai nháy mắt với nhau lộ vẻ đắc ý. Về đao pháp, trong tân binh doanh không có ai thắng được Vượn Tay Dài. Tiểu quỷ, xem lần này ngươi chết thế nào.
Lưu Chinh lo âu vạn phần, quay sang nhìn thế tử bên cạnh, lại thấy sắc mặt Lâu Dự bình tĩnh như nước, sóng gió không sờn, đành phải cưỡng chế dằn xuống ý nghĩ nhắc nhở Loan Loan, nói ngập ngừng: "Vượn Tay Dài giỏi nhất là đao pháp. Tiểu quỷ đấu với hắn thì chỉ có nước thua".
Trần Thiên Kỳ cũng lo lắng khuyên nhủ: "Thế tử, luận bàn trong quân cũng không phải không được, nhưng sợ bọn chúng mới nhập ngũ, động thủ không biết nặng nhẹ, vạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-chieu-lau-tay/42208/quyen-2-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.