Đuôi mắt phượng nhếch lên, Ân Minh gật đầu nói: "Nói hay lắm. Cho dù hắn không chết, Trẫm cũng phải làm người trong thiên hạ cho rằng hắn đã chết".
***
Hôm sau, cùng với các đội buôn qua lại giữa hai nước, các khách thương lạc đà làm nghề buôn lậu, một tin đồn truyền vào Lương Châu, lập tức lan tràn khắp mỗi ngõ ngách trong thành Lương Châu nhanh chóng như một trận ôn dịch.
"Thím đã nghe nói gì chưa? Thế tử Lăng Nam vương chết trận rồi". A Đại bán màn thầu thậm thà thậm thụt kéo thím Vương bán giày thêu ở quầy hàng bên cạnh đến, thì thầm.
Thím Vương lau khóe mắt, giọng nói nghẹn ngào: "Một người khôi ngô tuấn tú như vậy, tại sao nói đã chết rồi".
Cốp! Trương Tam bán thịt lợn đột nhiên chém con dao thái thịt xuống thớt, cả giận nói: "Mấy người thì biết cái gì, không cần nói lung tung. Thế tử của chúng ta dũng quán tam quân, làm sao có thể chết như vậy được?"
Thím Trương nói xen vào, vẻ mặt đau xót: "Có dũng mãnh đến mấy cũng là thân thể máu thịt, nghe nói thế tử đã bị tên của thổ phỉ bắn chết".
Lý Tứ buôn bán trái cây gật đầu, nói lo lắng: "Không có lửa làm sao có khói, thế tử chắc chắn là chết rồi. Thành Lương Châu của chúng ta biết làm thế nào? Tôi thấy chúng ta nên mau chóng về nhà thu thập đồ tế nhuyễn rồi trốn mau còn kịp".
Bà chủ quán rượu cầm khăn, khóc lóc nức nở: "Thế tử, tại sao thế tử lại chết? Làm ăn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-chieu-lau-tay/2301878/quyen-3-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.