Sau đại chiến, những xác chết cháy khét và những ngôi nhà cháy rụi vẫn còn bốc khói đen, một góc cổng thành bị đụng vỡ góc cạnh lởm chởm vô cùng thảm thiết, nhưng sự vui sướng và mừng rỡ khi vượt qua đại nạn vẫn dần dần tràn ngập trong thành Lương Châu.
Lâu Dự đứng trên tường thành đưa mắt nhìn Hầu Hành Tiễn phía xa xa dẫn theo kị binh Hắc Vân kị về thành. Vô số tướng sĩ và trăm họ đứng xuống tường thành ngước nhìn vị tướng quân trẻ tuổi của họ. Không biết người nào không nhịn được kêu lên một tiếng: "Chúng ta thắng rồi!"
Tâm tình hưng phấn nhanh chóng lan khắp đầu mày khóe mắt mọi người, đám thương binh bưng vết thương đứng lên, các tướng lĩnh toàn thân đẫm máu đập tay với nhau, những người đàn ông lau tro bụi trên mặt, dang tay ôm vợ con cha mẹ, lệ nóng tràn mi.
Ngày càng nhiều người đồng thanh hô to: "Chúng ta thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!! Thế tử uy vũ! Hắc Vân kị uy vũ!"
Tiếng hò reo vang vọng lượn lờ mãi trên bầu trời thành Lương Châu, ngay cả trên gương mặt các kị binh chiến thắng trở về cũng mang nụ cười tự hào.
Lâu Dự đứng trên tường thành, ánh mặt trời chiếu vào gương mặt, mày kiếm mắt sáng, anh khí ngút trời.
Thác Bạt Tư cùng tộc nhân trèo lên tường thành, chạy đến phía sau Lâu Dự, dẫn mọi người quỳ hai gối xuống đất hành đại lễ trong tộc, cúi đầu lớn tiếng nói: "Truyền ấn trưởng lão Thác Bạt Tư của bộ lạc Sơn Dương dẫn tộc nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-chieu-lau-tay/2301861/quyen-4-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.