Bầu trời âm u, tầng mây dày thấp, bầu không khí nặng nề làm mọi người ngạt thở dường như sắp đè xuống đỉnh đầu. Loan Loan ngẩng đầu nhìn trời, nói lo lắng: "Thời tiết này sợ là sắp có mưa băng, chúng ta ở lại đây xem mưa băng hay là đánh ngựa về doanh tiếp tục uống rượu?"
Còn uống nữa hả? Lâu Dự dở khóc dở cười, không ngờ tiểu quỷ này lại có tửu lượng ngàn chén không say, không biết còn những bản lãnh gì mà mình không biết nữa?
Đưa tay định cốc Loan Loan một cái thật mạnh theo thói quen, đến lúc sắp chạm vào trán cô bé lại đột nhiên dừng tay, Lâu Dự gượng gạo chuyển thành vuốt tóc trước trán Loan Loan, nói: "Không ngắm mưa cũng không uống rượu, hôm nay chúng ta đi trượt băng".
Loan Loan ngẩn ra. Trượt băng là cái gì?
Lâu Dự không giải thích thêm, rút đao quay lại chặt mấy cành cây to như cánh tay trẻ con rồi đẽo bằng, dùng dây vải buộc vào mỗi chiếc giầy một khúc. Chàng khẽ nhún chân, sau khi cảm thấy đã chắc mới nhếch miệng cười với Loan Loan rồi tung người nhảy lên, đáp xuống mặt băng trơn nhẵn như gương trên sông Thú.
Đây là phương pháp vượt sông chàng sáng tạo ra khi luyện binh trên miền tái bắc. Tái bắc cũng giá rét giống như Lương Châu, đến mùa đông sông suối đóng băng, người ngựa đều khó có thể đứng vững, miễn bàn đến chuyện qua sông.
Cho nên cứ đến mùa đông, bất kể địch ta, hai bên đều rất ăn ý đình chiến nghỉ ngơi dưỡng sức.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-chieu-lau-tay/2301843/quyen-4-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.