Sát khí lập tức ngập tràn, tuyết rơi giữa đất trời dường như đều bị sát ý đẩy dạt ra, nhiệt độ xung quanh dường như chợt giảm xuống, các quân sĩ trong trung quân cánh trái run lên, căng thẳng cầm chuôi đao, lại không biết có nên rút ra hay không.
Công Tôn Minh sắc mặt trắng bệch, trong lòng kêu to một tiếng mạng ta hỏng rồi, nhắm mắt chờ chết.
Trong lúc ông ta cho rằng mình lập tức sẽ bị Lâu Dự chém chết giữa đại quân, Lâu Dự lại chậm rãi ghìm ngựa xoay người, đưa tay che miệng, hai vai rung lên, một ngụm máu từ khóe miệng chảy ra, chậm rãi len qua kẽ tay, từ từ chảy theo cánh tay xuống cổ tay áo màu đen.
Chàng dùng sức che miệng, cưỡng chế đè lại máu tươi không ngừng phun ra, chậm rãi nhai nát nỗi đau khổ không gì sánh được, sau đó nhắm mắt lại nuốt vào cùng máu tươi.
Sát khí thu hết, trong ánh mắt của vạn người, Lâu Dự một người một ngựa cô độc xoay người, chậm rãi rời đi, chỉ để lại một bóng lưng lộ rõ sự đau buồn tịch liêu nặng nề như tảng băng vạn năm không tan được.
Công Tôn Minh mở mắt ra, thở dài một hơi sau khi tưởng chết mà lại sống, lại có chút không rõ nguyên do nhìn bóng lưng cô đơn trống trải đó. Vốn cho rằng mình sẽ trở thành con tốt thí của thái tử, tế phẩm trong cơn giận của Lâu Dự, không ngờ vị thế tử Lăng Nam vương luôn luôn có tiếng lạnh lùng vô tình này lại không động thủ.
Ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-chieu-lau-tay/2301798/quyen-7-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.