Tất cả mọi người đều cho rằng Lâu Dự sẽ nổi điên, cũng có rất nhiều người đang chờ mong chàng nổi điên.
Nhưng Lâu Dự lại không điên.
Thậm chí ngay cả xông vào lớn tiếng chất vấn thái tử một câu cũng không có, chàng chỉ tỉnh táo và yên lặng một cách khác thường.
Vì một mình Lâu Dự, bầu không khí trong đại quân mấy trăm ngàn người lại trở nên kì lạ, người nào cũng cảm thấy trên đỉnh đầu dường như có một lưỡi đao có thể chém xuống bất cứ lúc nào. Tất cả các tướng lĩnh đều câm như hến, sắc mặt nặng nề. Hai chữ Sa Loan trở thành cấm kị, tuyệt đối không có ai dám nhắc tới.
Ngay cả thái tử cũng đã chuẩn bị tâm lí bị Lâu Dự tóm cổ đánh một trận tơi bời, không ngờ Lâu Dự lại không hề có động tĩnh. Sự phản kháng rõ ràng duy nhất chính là từ đó chàng không còn tham gia hội nghị quân sự tại lều trung quân nữa.
Thân là phó thống soái, vậy mà lại không đến dự hội nghị tướng lĩnh cao cấp tại lều trung quân, dù ở đâu cũng có thể buộc tội chàng ngang ngược vô lễ, nhưng lại không có ai dám nói nửa câu, ngay cả thái tử cũng nhân nhượng cầu an, coi như không thấy, để mặc ý chàng.
Lúc này Lâu Dự giống như một ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào, ai cũng không muốn làm ngòi nổ kích nổ ngọn núi lửa đó.
Thành Phượng Đài bị đánh hạ không hề khó khăn, quốc thư cầu hoà của đế quân nước Sóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-chieu-lau-tay/2301797/quyen-7-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.