Tiết trời cuối hạ đầu thu, hoa quế nở sớm trong vườn thơm ngát. Một cơn gió thu thổi qua, hương quế vương vấn trên người, ngay cả mùi rượu trên người Lâu Dự cũng nhạt đi nhiều.
Ngô Thượng Trạch dìu Lâu Dự vào phủ Lăng Nam vương, cũng không cần đám quản sự gia nô hỗ trợ mà dìu thẳng chàng vào sương phòng, đặt nằm lên giường, thở dài nói: "Ngươi thật sự giỏi nhẫn nhịn, ta cực kì bội phục".
Lâu Dự nằm trên giường không hề nhúc nhích, không có phản ứng, dường như đã ngủ.
Ngô Thượng Trạch chăm chú nhìn Lâu Dự một hồi lâu rồi tự nhủ: "Chỉ mong ánh mắt ta chính xác không nhìn lầm người".
Nói xong hắn thở dài một tiếng nữa rồi xoay người ra cửa.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra một lần nữa, người đi vào tà váy chạm đất, khuôn mặt tròn trịa, thoạt nhìn nở nang, chính là Cẩm Tú.
Sau khi vợ chồng Lăng Nam vương phụng chỉ đến quận Xạ Lỗ, Trần Kiếm Ý đã đưa Cẩm Tú về. Dù sao Cẩm Tú cũng đã chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho con trai bà nhiều năm, có Cẩm Tú ở bên cạnh Lâu Dự, Trần Kiếm Ý cũng có thể yên tâm hơn một chút.
Cẩm Tú nhìn thế tử trên giường, hai mắt dần trở nên đỏ ửng. Mấy năm nay tính tình thế tử thay đổi chóng mặt, lạnh lùng ít nói, hà khắc khó tính, không biết đã bao nhiêu lần nửa đêm say khướt trở về như thế này, lại không cho người nào động vào người mình, nếu không sau khi tỉnh lại sẽ nổi giận lôi đình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-chieu-lau-tay/2301788/quyen-7-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.