Đêm khuya thanh vắng, trăng sáng vằng vặc.
Bấc đèn đột nhiên kết thành một hoa đèn thật lớn, ánh đèn bùng lên rồi vụt tắt. Ánh trăng như sương chiếu vào đầy phòng, hơi lạnh mùa thu đã len lỏi khắp nơi.
Lâu Dự ngủ không hề yên giấc, bóng tối như thủy triều chậm rãi nhấn chìm cả người chàng. Chàng như chìm xuống một đầm nước lạnh buốt thấu xương, vô số cỏ nước trắng nõn quấn đầy chân tay, đau tận xương cốt, hô hấp tắc nghẹn.
Đã bốn năm, nàng đông cứng trong thời gian, dung nhan không hề thay đổi chút nào, vẫn khoác chiếc áo trắng da cáo của mình, đứng dưới gốc mai nở đầy hoa, đẹp như trăng sáng trên trời, tươi cười vẫy tay: "Lâu Dự ca ca, Lâu Dự ca ca..."
Chàng cười mà hai mắt rưng rưng, lao tới định ôm nàng vào lòng mà không ôm được gì cả.
Nàng sẽ không về nữa. Giữa hai người cách trở một dòng suối vàng thật dài, không thể bơi qua, cũng không cách nào bay qua...
Một cơn đau không gì sánh được như búa tạ đập vào trái tim. Lâu Dự bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ, khóe mắt chậm rãi chảy ra một giọt nước mắt.
Đã bốn năm, nếu nàng còn sống thì đã đến tuổi cập kê, nhưng ta lại chưa kịp tự tay cài trâm lên mái tóc nàng.
Nụ cười lúc li biệt dường như vẫn còn trước mắt, vậy mà người đã biến mất từ lâu.
Lâu Dự đưa tay ấn mạnh lên ngực, chuôi Li Quang lạnh như băng dán vào da thịt như xát muối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-chieu-lau-tay/2301786/quyen-7-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.