Cung điện màu xanh đen ở đế đô Đại Sóc, nền lát đá xanh, xà nhà gỗ lim, trong đại điện trống trải ngoài chiếc ngai rồng tít trên cao chỉ có mấy cây cột bằng gỗ đàn hương màu đen to hai người ôm, ngay cả một hoa văn hơi phức tạp hoa lệ một chút cũng không có, lộ ra một khí thế lạnh lẽo uy nghiêm.
Ân Minh tính tình lạnh nhạt, ngoài lúc lên triều thì thường ngày chỉ để một mình Lưu Hoài Ân hầu hạ, trong đại điện không có một thái giám cung nữ nào khác. Đến mùa đông nơi này cực kì lạnh lẽo, đốt bao nhiêu lò than ngân sương cũng vô dụng.
Hai người chủ tớ này cũng khác thường, dường như không sợ lạnh, mỗi lần đều ở trong đại điện này vài canh giờ liền.
"Thực ra ta cũng sợ lạnh". Ân Minh đặt bút lông xuống, xoa bóp ngón tay hơi cứng đờ, nói với Lưu Hoài Ân: "Như khanh vẫn tốt hơn, nội công thâm hậu, không lạnh được".
Lưu Hoài Ân ngoan ngoãn cúi đầu, nói: "Vì sao bệ hạ không di giá đến thiên điện Bích Sa Trù? Ở đó ấm áp hơn nhiều".
"Chỗ đó hương nồng đau đầu, ấm áp làm người ta buồn ngủ, Trẫm sao có thể ở được". Ân Minh đứng lên đi lại mấy bước, hoạt động tay chân hơi tê cóng.
"Không được thì đến ngự thư phòng, cũng phải tốt hơn đại điện". Lưu Hoài Ân nói.
"Không đi. Trẫm cứ cảm thấy lạnh giá giúp người ta tỉnh táo thanh tâm".
Ân Minh nhìn mũi băng trong suốt treo trên góc mái ngoài điện phát ra ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-chieu-lau-tay/2301766/quyen-8-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.