Vương Truyền Minh ngồi trong góc tường không hề có hình tượng, cảm thấy còn chưa đủ an toàn nên lại kéo một chiếc ghế gãy đến chắn trước người, lo lắng bất an nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ đen hun hút, ngay cả một ánh trăng cũng không có. Cả ngôi miếu đổ nát như một chiếc thuyền đơn độc chìm nghỉm sâu dưới đáy biển, yên tĩnh như chết.
Vốn cho rằng cùng Tây Lương vương đi sứ là cơ hội diễu võ dương oai hiếm có, bước đi trước mặt người nước Sóc cũng có thể hiên ngang, không ngờ hiện thực lại bi thảm như thế, bị sát thủ nước Sóc đuổi giết dọc đường, ngay cả cơ hội thở dốc cũng không có.
"Này, tôi bảo, ông làm thế không có ích gì đâu. Nếu có cao thủ đến, chỉ một đao là chém luôn cả người lẫn ghế". Hầu Hành Tiễn ngồi xuống chiếc ghế gãy một chân đó, hừ một tiếng qua kẽ răng, nói khinh thường: "Đọc nhiều sách như vậy có ích lợi gì, không chẻ được củi, không mang được gánh, gặp phải một chút chuyện là chỉ biết run lên".
Lời này đã đâm đúng chỗ đau của Vương Truyền Minh. Văn nhân tự có phong cốt, há có thể để ngươi xem nhẹ như thế? Cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, Vương Truyền Minh lập tức đứng bật dậy, vái một cái nói: "Lời này của tướng quân sai rồi. Khổng Tử nói tam quân có thể đoạt soái, thất phu không thể đoạt chí. Trước có Phương Hiếu Nhụ lấy mười tộc tuẫn quân, sau có Lục Tú Phu cõng ấu đế nhảy xuống biển. Hành động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-chieu-lau-tay/2301762/quyen-9-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.